Ba Như cười tiếng cười man rợn vang khắp ngọn đồi. Uyên chết rồi, sẽ không còn ai đe doạ lấy đi con gái của ông nữa. Cả tài sản kia cũng không kẻ nào dám nhăm nhe. Ngay khi cậu Tư mất, ông đã có ý định gϊếŧ Uyên để giữ chọn tài sản cho cháu mình. Ông luôn lo sợ Uyên sẽ cướp mất tài sản của bọn chúng. Nỗi lo sợ ấy ám ảnh ông ta đến mức khi mẹ Như phát hiện ra con gái bỏ đi theo Uyên, bà tìm đến bảo ông rằng Như và Uyên yêu nhau. Ông liền cho rằng Uyên bỏ bùa Như để lừa Như giao hết tài sản cho cô chứ không thể có chuyện yêu đương.
Như nằm trên căn phòng quen thuộc thời ấu thơ của mình. Giờ đây nàng được đưa về phủ của ba mẹ. Mở mắt ra nàng thấy khuôn mặt hiền từ lo lắng của mẹ mình. Nàng nhìn bà rồi lại nhắm mắt lại. Bà thấy nàng tỉnh dạy liền hỏi.
- Con tỉnh rồi à? Mẹ xin lỗi.
Đáp lại bà là một sự lặng im của Như. Nàng cứ nằm như vậy, ánh mắt vô hồn nhắm vào lại mở ra, không nói không rằng. Mẹ Như đưa thuốc lại, đỡ cô ngồi dạy, cô cũng uống, uống xong lại nằm không nói chuyện với ai.
Dì Bé mua chuộc được người làm kể lại toàn bộ sự việc. Dì liền lập tức đến tìm cậu ba Nguyên và Vũ để đi tìm xác của Uyên nhưng không thấy.
Lẽ ra dì Bé sẽ thu xếp mọi việc xong thì mấy mẹ con sẽ chuyển về ở cùng với Thanh và Vũ, nhưng vì Uyên bây giờ sống chết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451489/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.