Ba Như cười tiếng cười man rợn vang khắp ngọn đồi. Uyên chết rồi, sẽ không còn ai đe doạ lấy đi con gái của ông nữa. Cả tài sản kia cũng không kẻ nào dám nhăm nhe. Ngay khi cậu Tư mất, ông đã có ý định gϊếŧ Uyên để giữ chọn tài sản cho cháu mình. Ông luôn lo sợ Uyên sẽ cướp mất tài sản của bọn chúng. Nỗi lo sợ ấy ám ảnh ông ta đến mức khi mẹ Như phát hiện ra con gái bỏ đi theo Uyên, bà tìm đến bảo ông rằng Như và Uyên yêu nhau. Ông liền cho rằng Uyên bỏ bùa Như để lừa Như giao hết tài sản cho cô chứ không thể có chuyện yêu đương. Như nằm trên căn phòng quen thuộc thời ấu thơ của mình. Giờ đây nàng được đưa về phủ của ba mẹ. Mở mắt ra nàng thấy khuôn mặt hiền từ lo lắng của mẹ mình. Nàng nhìn bà rồi lại nhắm mắt lại. Bà thấy nàng tỉnh dạy liền hỏi. - Con tỉnh rồi à? Mẹ xin lỗi. Đáp lại bà là một sự lặng im của Như. Nàng cứ nằm như vậy, ánh mắt vô hồn nhắm vào lại mở ra, không nói không rằng. Mẹ Như đưa thuốc lại, đỡ cô ngồi dạy, cô cũng uống, uống xong lại nằm không nói chuyện với ai. Dì Bé mua chuộc được người làm kể lại toàn bộ sự việc. Dì liền lập tức đến tìm cậu ba Nguyên và Vũ để đi tìm xác của Uyên nhưng không thấy. Lẽ ra dì Bé sẽ thu xếp mọi việc xong thì mấy mẹ con sẽ chuyển về ở cùng với Thanh và Vũ, nhưng vì Uyên bây giờ sống chết không rõ tung tích, Như thì sống không ra sống, chết không ra chết nên dì quyết định ở lại đây để giúp Như vượt qua cú sốc này. Mẹ Như nhìn con gái mà đau lòng khôn xiết, bà không biết việc mình làm là đúng hay sai nữa. Bà cũng không rõ ngày hôm ấy, sau khi nói với chồng về việc Như bỏ đi cùng với Uyên, ông đùng đùng nổi giận, dẫn binh lính đuổi theo rồi không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà khi trở về Như thân tàn ma dại như bây giờ. Hai đứa trẻ ngoài lúc đi học ra sẽ chạy lại gọi mẹ, Như chỉ nhìn chúng nó, khoé miệng hơi nhếch một chút. Bọn chúng đút cho cô ăn thì cô sẽ ăn, nói cô nghỉ thì cô nghỉ, không từ chối cũng chẳng nói chẳng rằng. Dì Bé dùng hết bản lĩnh của mình để đến tìm mẹ Như. Dì biết mình là thân phận người làm, không được đòi hỏi gì ở chủ cả, nhưng mà cả nhà dì nợ Uyên quá nhiều. Dì cần phải giúp Uyên. Mặc dù không biết Uyên còn sống hay đã chết. Nhưng dì chắc chắn rằng, Uyên không muốn thấy Như vì mình mà trở nên như thế này. Mẹ của Như đang ngồi chải lại đầu tóc cho Như, cố gắng kể chuyện để Như vui, nhưng cô vẫn tuyệt nhiên không nhìn bà dù chỉ là một lần. Dì Bé thấy cảnh này liền nói với mẹ Như. - Bà Cả có thể nói chuyện với con một chút được không? Mẹ Như nhìn Như rồi ra hiệu cho dì Bé đi ra ngoài cùng mình. Dì Bé kể cho bà nghe toàn bộ sự việc bà nghe ngóng được. Nghe xong bà thấy trong lòng mình có vài tia hối hận. Nước mắt bà cũng vô thức chảy ra. Dì Bé liền nói tiếp. - Chuyện gián tiếp do bà kêu ông làm, ông lại ra tay tàn độc, cô chủ chứng kiến toàn bộ sự việc nên ắt hẳn đau lòng. Bà cứ cho cô chủ về lại phủ cậu Tư, tạm thời để cô ấy không gặp ông bà để nguôi ngoai đi đã chứ giờ cứ để cô như thế này e là không tốt. Mẹ của Như nhất thời chả nghĩ được gì, cũng chả có tâm trạng mà đôi co với dì Bé. Giờ này có thể giúp Như vượt qua nỗi đau thì làm gì bà cũng làm. Vậy nên bà quyết định để dì Bé đưa Như về phủ của cậu Tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]