Chiếc xe ngựa trên đường đi chuyển về phủ của cậu Tư. Trong xe, Như đang ngồi gục đầu vào vai Uyên, Uyên vòng tay qua vai nàng ôm lấy nàng. Đôi mắt hơi nhắm lại như một cách để tĩnh tâm. Chuyến đi lần này vui có, buồn có. Và cũng có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô thấy rất mệt.Như ngước mắt lên nhìn Uyên. Em ấy không hề hỏi gì làm cô có chút hụt hẫng, cô đoán già đoán non không biết có phải Uyên đang giận mình không. Nhìn đôi mắt đang nắm hờ kia, cô bỗng thấy tủi thân, có chút long lanh trên đôi mắt khiến cô phải cố gắng ngăn lại.
Uyên mở mắt ra nhìn Như, lấy ngón tay cái lau đi chút nước trên mắt nàng. Cô hỏi.
- Sao tự nhiên chị lại khóc? Nhớ nhà à?
Như thật sự không biết Uyên giả bộ hay em ấy không biết thật. Đúng ra Uyên còn nhỏ, có lẽ nhiều cái Uyên không nghĩ nhiều giống Như.
- Chị nghĩ em đang giận chị vì hôm qua bắt em ở bên nhà dì Bé không cho vào nhà chị, còn không sang thăm em luôn, nên nãy giờ lên xe, chị không thấy em nói gì cả.
Uyên bật cười với suy nghĩ của Như, đêm qua ở nhà dì Bé hai dì cháu nói chuyện đến quên cả ngủ nên sáng nay lên xe cô nhắm mắt định ngủ một chút cho đỡ đau đầu. Tưởng Như cũng giống mình, cả đêm nói chuyện với ba mẹ, với bọn trẻ lên xe cũng sẽ ngủ. Ai ngờ chị ấy lại nghĩ lung tung.
- Thực ra việc chúng ta làm với chồng của mình. Em nghĩ ba chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451464/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.