Phía trên ngọn đồi rộng mênh mông, có một căn nhà nhỏ, ở đó, có hai đứa trẻ con nô nghịch. Có hai người phụ nữ và một người đàn ông, ai nhìn vào thì sẽ nghĩ họ là một gia đình mà đâu biết rằng, đó không phải gia đình, đó là những người đồng cảnh ngộ dang tay ra giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn. Uyên ở độ tuổi mười tám, cô nhìn hai đứa nhỏ nô đùa cùng nhau, bất giác cô thèm khát cái tuổi thơ như vậy, cô của nhiều năm về trước đã từng ao ước có một anh trai chơi cùng, có một chị gái kết tóc cho. Tuổi thơ của cô tuy nhiều anh chị nhưng lại hoàn toàn cô đơn. Uyên chạy lại cùng bọn trẻ, chơi đồ hàng, nối đuôi nhau thành đoàn tàu.
Thầy Nam nhìn Uyên chơi cùng bọn trẻ. Bỗng nhớ lại người tình xưa, trong lòng tự nhủ. "Em à, đứa con mà em phải đánh đổi rất nhiều để sinh ra giờ đây đã trưởng thành và giỏi giang rồi, ở trên kia nếu em vẫn đang dõi theo con thì hãy yên tâm nha. Đã đến lúc anh buông bỏ được mối tình xưa kia với em rồi. Anh phải nắm bắt hạnh phúc trước mặt, anh sợ anh cứ lưỡng lự thì sẽ không kịp nữa"
Trang nãy giờ đang ngắm nhìn vẻ mặt suy tư của thầy Nam, Uyên thì rủ bọn trẻ vào trong phòng để học chữ một chút nhưng thực tế là cô thấy bọn trẻ có thể không biết ý nhưng mình lớn rồi, phải tạo không gian cho người lớn chứ. Trăng thanh gió mát thế này, ngồi bên người mình yêu ai mà không rạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451432/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.