Uyên ngồi nhìn gương mặt trắng bạch của mợ Năm. Cô đối với mợ ấy có một tia đồng cảm. Cô muốn cứu mợ ấy thoát khỏi những bế tắc cuộc đời. Thấy mợ bất cần như vậy, cô thấy thật thương cảm. Trong cơn mê sảng mợ luôn gọi tên mẹ và những đứa em của mình. Mợ Năm thấy những ngọn lửa đang cháy bùng bùng trong căn nhà của họ. Tất cả mọi thứ kể cả người thân của cô chỉ còn lại là nắm tro tàn.Uyên nắm chặt tay mợ Năm đem đến cho mợ một chút cảm giác an toàn. Cô đắp chăn lại cho mợ rồi đi gặp út Na. Gương mặt của cô lúc này thật sự không thể giấu nổi cảm xúc oán hận.
- Chút mày nấu cho mợ một tô canh thật ngon để đem cho cậu Tư. Đừng quên cho thêm thuốc ngủ vào trong đấy luôn.
Út Na nghĩ là mình thông minh hiểu mợ nên bày đặt hiến kế.
- Mợ mệt thì để hôm sau hầu cậu cũng được, hôm nay để cho mợ Năm hầu. - Mợ Năm cũng mệt rồi. Cho thật nhiều vào, cho cậu ta chết luôn đi cũng được.
- Mợ...
Út Na bịt miệng Uyên lại. Nó không hiểu vì sao mợ ấy sang phòng mợ Năm về thì ôm lấy một rổ tức giận như vậy. Trước giờ mợ làm gì, nói gì đều rất biết chừng mực, nhưng hôm nay mợ đùng đùng nổi giận, nói chuyện không biết trên dưới, thật là sợ.
- Cho liều nặng một chút. Nấu nhanh để lát hắn về mợ còn bê vào.
Uyên thấy út Na cản lại thì cũng tiết chế lại chút xíu. Út Na nghe lời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451417/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.