🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
2-1-2025

Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

Beta : Matcha Machiato

Tết Trung Thu đang đến gần, tuy đêm tối nhưng ánh trăng vẫn sáng và trong.

Trong phòng khách rực rỡ của biệt thự, lúc này bao trùm một bầu không khí im lặng đến khó tả.

Bạch Tranh hoàn toàn không ngờ cảnh tượng ở cửa vừa rồi lại bị Đàm Ngữ Lâm bắt gặp. 

Cô hơi căng thẳng xoa hai tay nắm chặt vào nhau, lưng theo phản xạ ngồi thẳng hơn một chút. Ban đầu, Bạch Tranh dự định bàn bạc với Đàm Khải Thâm, sau đó mới chọn thời gian cùng anh đến gặp Đàm Ngữ Lâm để xin lỗi vì chuyện trước đây. 

Nhưng ai mà ngờ được, mọi chuyện lại diễn biến thành thế này. 

Bạch Tranh hối hận nhắm mắt lại, sớm biết vậy đã đứng nghiêm chỉnh mà nói chuyện, còn ôm ấp làm gì. 

Khi Đàm Khải Thâm pha trà xong mang ra, phòng khách vẫn yên tĩnh đến lạ. 

Anh đặt khay trà sang một bên, sau đó ngồi xuống cạnh Bạch Tranh. Cô liếc anh một cái, rồi lại cúi mắt, ra dáng nghiêm chỉnh như đang chờ trưởng bối khiển trách. Anh khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chậm rãi giữ chặt trong lòng bàn tay mình, như muốn an ủi.

Bạch Tranh trong lòng ấm áp, nhưng lại sợ bị Đàm Ngữ Lâm nhìn thấy, trong lòng có chút áy náy.

Vừa định rút tay lại thì tay cô đã bị giữ chặt hơn.

Đàm Ngữ Lâm liếc nhìn động tĩnh nhỏ giữa hai người, bà ấy nhấp một ngụm trà để làm ẩm cổ họng rồi phá vỡ sự im lặng, "Tiểu Tranh trở về, cũng không hề nói cho chị biết."

Trong lời nói có chút trách móc, Bạch Tranh lập tức giải thích, "Dì ơi đầu tháng con về rồi. Con không có ý giấu dì, chỉ là vì công việc quá bận nên không có thời gian nói với dì."

"Vậy là cháu đã về được gần nửa tháng rồi nhỉ." Đàm Ngữ Lâm vừa tính toán vừa nói, gương mặt không bộc lộ cảm xúc, khiến Bạch Tranh không thể đoán được bà ấy vui hay giận. "Công việc bận rộn, thêm cả chuyện yêu đương, quả thật là chẳng có thời gian thăm hỏi trưởng bối." 

"..." Bạch Tranh nghẹn lời, tự cảm thấy mình đã sai. 

"Đừng làm cô ấy sợ nữa mà." Đàm Khải Thâm đúng lúc lên tiếng xoa dịu bầu không khí, thân mình hơi nghiêng về phía trước, che chắn cho Bạch Tranh trước lời trách móc của Đàm Ngữ Lâm. "Cô ấy nói cũng là thật lòng, nửa tháng nay tôi còn khó gặp cô ấy một lần." 

Bà ấy còn chưa nói được bao nhiêu, anh đã vội vàng bênh vực rồi. 

Đàm Ngữ Lâm hờ hững liếc sang chỗ khác, nhấp một ngụm trà, không tiếp tục xoáy vào chuyện đó nữa. "Tôi thì không nói làm gì. Nhưng còn ông cụ, hai người định tính thế nào đây?" 

Đàm Ngữ Lâm nói đến điều gì, cả ba người trong phòng đều hiểu rõ. 

Đã nói đến đây, Bạch Tranh cân nhắc một lúc, quyết định chờ đến Trung Thu về nhà sẽ nói chuyện này với ông cụ.

Sau khi nghe được suy nghĩ của cô, Đàm Ngữ Lâm đặt tách trà xuống, "Khải Thâm, ý em là?"

"Dựa theo lời Tiểu Bạch nói." Đàm Khải Thâm siết chặt tay Bạch Tranh , "Những chuyện này cô ấy có thể quyết định."

Anh tôn trọng suy nghĩ của cô và thực sự ủng hộ cô.

Vui mừng xen lẫn chút ngỡ ngàng, Bạch Tranh nghiêng đầu nhìn vào góc nghiêng đầy cương nghị của người đàn ông. 

Đúng lúc Đàm Khải Thâm quay sang, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí. Cô hơi sững lại, rồi nhanh chóng quay đầu, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên. 

Đáp án như vậy khiến Đàm Ngữ Lâm có đôi phần bất ngờ. Bà ấy không ngờ Đàm Khải Thâm lại trả lời dứt khoát đến thế, hơn nữa ý tứ bảo vệ còn không hề che giấu. Với tính cách của anh, người mà anh đối đãi chân thành như vậy, nhất định là người anh trân quý nhất. 

Đến nước này, Đàm Ngữ Lâm cũng hiểu nói thêm nữa cũng chẳng ích gì. 

Câu chuyện dần chuyển sang những chủ đề khác. Sau vài lời trò chuyện, thấy sắc mặt cô có phần dịu lại, Bạch Tranh chợt nhớ đến nguyên liệu lẩu vừa mang về, liền hào hứng đề nghị vào bếp trổ tài, định nhân cơ hội này ghi điểm trước trưởng bối. 

Ai ngờ cô vừa dứt lời, Đàm Ngữ Lâm đã đặt tách trà xuống, cầm túi xách, ra hiệu muốn rời đi. "Thôi, dì còn có hẹn tối nay rồi, hai người cứ ăn đi." 

Bạch Tranh nghĩ bà ấy vẫn còn giận, nên đành từ bỏ ý định, cùng Đàm Khải Thâm đứng dậy, tiễn cô ra đến cửa. 

Đàm Ngữ Lâm thay giày xong, trước khi bước ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu dặn dò: "Tiểu Tranh chưa có kinh nghiệm nấu nướng, nếu thật sự muốn làm, Khải Thâm nhớ trông chừng cô ấy, đừng để bị thương đấy."

Đàm Khải Thâm mỉm cười, "em biết rồi." 

"Dì..." Nghe những lời ấy, mắt Bạch Tranh không kìm được mà cay cay. Cô bước lên từ phía sau lưng Đàm Khải Thâm. 

Cô biết, Đàm Ngữ Lâm đã tha thứ cho mình. 

"Còn gọi là dì à? Phải đổi cách xưng hô rồi." Đàm Ngữ Lâm cố giữ vẻ mặt nghiêm túc cả buổi tối, cuối cùng cũng mềm lại, bàn tay vỗ nhẹ lên tay Bạch Tranh. "Dù con không trở thành con dâu của dì, nhưng may mà phù sa không chảy ruộng ngoài. Giao con cho Khải Thâm, dì cũng yên tâm rồi." 

Bạch Tranh vẻ mặt ngượng ngùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười hiếm hoi, "cám ơn dì. "

Đàm Ngữ Lâm nói: "Thôi được rồi, không làm mất thời gian của hai đứa nữa. Lần sau về Lan Uyển, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn." 

Tiếng khóa cửa vang lên, bên trong căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng. 

Bạch Tranh cúi mắt, đứng ở cửa ra vào khẽ thở phào một hơi. "Nghe dì nói vậy, em thật sự rất vui. Nhưng em nghĩ vẫn nên chờ lần tới rảnh rỗi, tự mình đến nhà thăm hỏi thì hơn." 

Đàm Khải Thâm đương nhiên đồng ý: "Tùy em thôi." 

Nghe vậy, Bạch Tranh bật cười, xoay người đứng đối diện anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh hình như lúc nào cũng nói 'tùy em'. Không sợ chiều hư em sao?" 

Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, đôi má ửng hồng e thẹn mà vẫn toát lên vẻ thẳng thắn, dáng vẻ ấy khiến người ta không cách nào rời mắt. 

"Sợ gì chứ." Anh từng bước tiến gần, giọng trầm ấm, cuốn hút: "Dù sao em cũng là của anh." 

Nhịp tim dần nhanh hơn. 

Trong không gian yên ắng và dịu dàng, dường như giữa họ đan xen một sự thấu hiểu không cần nói thành lời. 

Đôi mắt của Đàm Khải Thâm tối sầm lại, anh cúi đầu lại gần, hơi thở nóng bỏng của họ chạm vào nhau. Bạch Tranh nhắm mắt lại, môi bị giữ lại, cô hơi ngẩng đầu lên, chịu đựng cảm giác tê dại ở môi và lưỡi, eo cô bị anh ôm lấy, cô nhân cơ hội vòng tay qua cổ anh, toàn thân mềm mại như đang bước trên mây.

Nỗi nhớ nhung bao ngày qua đều dồn hết vào nụ hôn này.

Không cần mở lời, chẳng cần nói nhiều, cả hai đã tự hiểu lòng nhau. 

Cảm xúc khiến người ta mê đắm, tại cửa ra vào, hai người quyến luyến chẳng rời mà không nhận ra tiếng động nhỏ từ khóa mật mã của cánh cửa.  Cửa mở ra, cả ba người đều ngẩn ra. Nhưng Đàm Ngữ Lâm là người phản ứng đầu tiên: "Khụ... Dì nhỏ nói tuần sau sẽ đến Bắc Thành, cuối tuần cả nhà ăn bữa cơm nhé." 

Nói xong, bà ấy lập tức xoay người, đóng cửa lại rồi rời đi. 

Toàn bộ quá trình chưa đến nửa phút. 

Bạch Tranh giữ nguyên tư thế vừa rồi, nghe xong lời ấy, mãi đến khi người đã đi, cô mới nhận ra tình huống, đỏ bừng mặt, chui vào trong ngực Đàm Khải Thâm, giọng nói cũng đầy vẻ xấu hổ: "...Em nghĩ sau này chắc không còn mặt mũi nào gặp lại chị gái anh nữa." 

Đàm Khải Thâm bật cười, vòng tay ôm cô vào lòng, dịu dàng đáp: "Vậy thì đừng gặp."

Câu nói ấy chẳng giúp được gì, Bạch Tranh ngẩng mặt lên trừng anh, "Tất cả là tại anh!" 

"Ừ, trách anh."

Lời nói đầy vẻ nuông chiều.



Một ngày nghỉ vừa ý nghĩa vừa ngắn ngủi.

Sau khi Bạch Tranh trở lại, cô lại cống hiến hết mình cho công việc.

Để phối hợp với lịch trình của Kỳ Tinh Diệu, quản lý của Bạch Tranh, Từ Lệ, sau khi bàn bạc với bên đối phương, đã sắp xếp địa điểm thu âm lần này tại công ty Tụng Tinh Media. 

Phòng thu của Tụng Tinh so với Lạc Âm thực ra không khác nhau nhiều về cấu trúc, nhưng rộng rãi hơn và có nhiều vật trang trí hơn. Là một doanh nghiệp lâu đời với bề dày văn hóa, phòng thu ở đây được trang bị những thiết bị chuyên nghiệp hiện đại hơn, cả tòa nhà mang phong cách thiết kế tiên tiến, trong suốt như ngọc bích, khắp nơi tràn ngập hơi thở của sự xa hoa và giàu có. 

Cũng phải thôi, vì người ta có hậu thuẫn tài chính mạnh mẽ như vậy mà. 

Nhờ vào thiết bị tối tân cùng trạng thái ổn định của Bạch Tranh, tiến độ thu âm ca khúc hợp tác này nhanh gấp đôi so với trước. 

Chỉ mất ba ngày, toàn bộ bài hát đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn lại khâu chỉnh sửa âm thanh hậu kỳ. 

Khi kết thúc buổi thu, trời bên ngoài đã tối. 

Bạch Tranh vào phòng trà lấy nước, trở ra liền phát hiện Kỳ Tinh Diệu vẫn còn ở trong phòng thu. 

Sau vài lần tiếp xúc, Bạch Tranh và anh ta cũng trở nên quen thuộc hơn, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi còn có thể trò chuyện vài câu. 

Kỳ Tinh Diệu nhỏ hơn cô ba tuổi, tuy danh tiếng lẫy lừng và vẻ ngoài có phần khó gần, nhưng qua vài lần gặp gỡ, Bạch Tranh cảm thấy anh ta cũng chẳng khác gì những người trẻ cùng tuổi hiện nay. 

Thấy anh ta đang chơi game, khi bước qua lấy túi, Bạch Tranh tiện miệng hỏi: "Cậu đang đợi ai à?"

Kỳ Tinh Diệu tập trung toàn bộ chú ý vào trò chơi, ánh sáng từ màn hình phản chiếu rõ nét từng đường nét gương mặt anh ta, khóe môi mím thành một đường thẳng. Nghe hỏi, anh ta không ngẩng lên, chỉ đáp: "Đang đợi cơm, Tiểu A xuống mua rồi." 

Tiểu A là trợ lý của anh ta, một chàng trai mập mạp, đầu húi cua. 

Bạch Tranh khẽ gật đầu, lấy từ trong túi ra hai viên sô cô la đặt lên bàn trà, đây là thứ cô thường mang theo để chống đói. "Cho cậu này." 

Ánh mắt của Kỳ Tinh Diệu dường như hơi dịu lại, anh ta ngẩng đầu định nói gì đó thì thấy Tiểu A vội vã chạy vào từ cửa. Cậu ta vừa hay đụng phải Bạch Tranh đang bước qua, khiến cô lảo đảo lùi lại một bước. Khuỷu tay cô không may va phải chiếc tủ gỗ ở cửa, cơn đau buốt truyền tới ngay lập tức. 

"Hừm—" Bạch Tranh hít một hơi, tay vịn lấy cánh tủ. 

Tiểu A cầm hộp cơm đứng trước cửa, lúng túng không biết phải làm sao. Kỳ Tinh Diệu liếc cậu ta một cái, bảo đặt đồ ăn xuống: "Làm việc lúc nào cũng lóng ngóng thế." 

"Chị không sao chứ?" Anh ta đặt điện thoại xuống, đứng tại chỗ quan sát cô. 

Bạch Tranh nghĩ bụng thôi bỏ qua, tay vô thức xoa nhẹ chỗ khuỷu tay, rồi lắc đầu: "Không sao đâu." 

"Thực xin lỗi, chị Tranh Tranh, đều là lỗi của em , do em quá bất cẩn." Tiểu A đặt đồ ăn xuống xin lỗi cô, "Em mua thừa một phần cơm, hay chị ăn trước rồi hãy đi, coi như em xin lỗi chị nhé." 

"Không cần đâu, thật sự không sao." Bạch Tranh từ chối, "Tối nay tôi còn hẹn, mấy người ăn đi."

"Là hẹn với bạn trai phải không?" Tiểu A cười, nói thêm: "Em vừa thấy hình như anh ấy đang đứng ngoài cửa, giống lần trước, ôm một bó hoa hồng to lắm. Chị Tranh, chị hạnh phúc thật đấy." 

"..." Nghe đến hai chữ "hoa hồng," Bạch Tranh lập tức nghĩ đến Phó Minh Tu, nụ cười trên mặt dần tắt. 

Quả nhiên, khi xuống lầu, sắc đỏ rực rỡ ấy đang chờ sẵn ở cửa tòa nhà Tụng Tinh. 

Thấy cô xuất hiện, Phó Minh Tu tiến lên. 

Một bó hoa hồng được kết thành hình trái tim được đưa ra trước mặt cô, "..." 

"Theo ý em yêu cầu đấy, thích không?" Anh ta còn có vẻ tự hào.

Thái dương của Bạch Tranh giật giật, "Anh làm mãi không chán à?" 

Phó Minh Tu như không nghe thấy, tự tiện nhét bó hoa vào tay cô, rồi nói tiếp: "Anh đặt chỗ ở Thiên Phủ Cư rồi, mình cùng đi ăn tối đi." 

"..." Tôi có đồng ý ăn tối với anh à? 

Bạch Tranh không mảy may động lòng, "Tối nay tôi còn phải làm việc, không có thời gian ăn tối." 

"Không có thời gian cho tôi." Phó Minh Tu bị sự lạnh nhạt của cô làm tổn thương, khẽ cười nhạo: "Nhưng với người khác thì lại có." 

Anh ta ám chỉ Tần Khải Thâm. 

"Phải." Nghe giọng điệu khinh thường ấy, lần này Bạch Tranh không hề né tránh, cô bắt đầu nổi giận: "Tôi chính là không muốn ăn tối với anh, nghe rõ chưa?" 

Nói xong, cô đẩy bó hoa lại cho anh ta rồi sải bước về phía cửa.

Chưa đầy nửa giây, cổ tay của cô đã bị người phía sau tóm lấy.

Qua lại vài câu, cảnh tượng này đã thu hút không ít ánh mắt từ người trong tòa nhà. 

Trần Lạc Huỳnh vừa xử lý xong công việc ở tầng 13, đeo khẩu trang, cùng trợ lý bước vào thang máy xuống lầu. 

Thang máy là loại thiết kế trong suốt, giống như thang máy ngắm cảnh ở trung tâm thương mại. Trong không gian nhỏ hẹp ấy, ngoài Trần Lạc Huỳnh và trợ lý, còn có ba nhân viên phòng ban chuẩn bị xuống lầu ăn trưa. 

"Trời ơi, có phải cầu hôn không? Lãng mạn quá, mình cũng muốn được tặng một bó hoa hồng to như thế." 

"Người đàn ông kia đẹp trai thật, bạn gái anh ta cũng xinh quá trời. Lại thêm một ngày ghen tị với tình yêu của người khác, chua thật sự."  ... 

Ba người họ trò chuyện rôm rả, nhưng Trần Lạc Huỳnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. 

Cầu hôn thì có gì lạ, đáng để tán tụng thế sao? Đúng là một lũ chưa thấy qua chuyện đời. 

Khi thang máy đến tầng trệt, cửa mở ra, ba cô gái nhanh chân bước ra ngoài, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng lãng mạn ấy. 

Trần Lạc Huỳnh vẫn không thèm liếc nhìn, cho đến khi trợ lý của cô ta không nhịn được tò mò, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi kéo tay áo cô ta, thì thầm: "Chị Lạc Huỳnh, chị nhìn đi, đó chẳng phải là thiếu gia của Chí Hòa, Phó Minh Tu sao?" 

Chỉ mấy chữ cuối cùng đã khiến Trần Lạc Huỳnh cứng đờ tại chỗ. 

Cô ta quay đầu lại, liền thấy Phó Minh Tu ôm một bó hoa hồng đỏ rực, màu sắc kiêu sa của những cánh hoa che khuất gương mặt người phụ nữ đối diện. 

Ánh mắt Trần Lạc Huỳnh chợt tối đi, cô ta bước ngược lại vài bước. 

Và rồi, cô ta nhìn thấy Bạch Tranh. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.