Bạch Tranh im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi đối phương hỏi lại cô mới định thần lại.
"Dì ơi, việc còn lại con sẽ tự làm."
Tống Uyển biết ý định của cô nên yêu cầu y tá giữ lại thuốc rồi cảnh cáo "Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần rung chuông gọi."
"Dạ" Bạch Tranh gật đầu. Mãi sau khi cửa đóng lại, cô mới nhấc chăn bông đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ lá sách lại được kéo lên không khí trong lành theo làn gió ấm áp lan tỏa ra ngoài, lúc này Bạch Tranh mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
"Bà muốn gì ở tôi?" Cô nghe thấy mình hỏi với giọng khô khốc.
Trần Tình dừng lại vài giây rồi nhanh chóng nói, " Không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ chỉ muốn đến gặp con thôi".
"Gặp tôi?" Bàn tay ở mép cửa sổ của Bạch Tranh hơi siết chặt. Cô hoàn toàn không tin lý do này " Nếu thật sự muốn gặp tôi, sao bấy nhiêu năm nay không gặp".
" Tiểu Tranh mẹ biết con hận mẹ, nhưng chỉ cần con bằng lòng, từ nay về sau mẹ có thể bù đắp cho con.".
" Muộn rồi " Trần Tình muốn tiếp tục du thuyết, lại bị Bạch Tranh cắt ngang, "Hiện tại bà cho thứ này tôi đã không cần nữa."
Nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng.
Bị phản bác một cách dứt khoát như vậy khiến Trần Tình không thể dễ dàng nói ra điều mình muốn nói tiếp theo.
Bạch Tranh cụp mắt xuống, nhìn hai mẹ con đang chơi đùa dưới hành lang rồi nói, "Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy.".
Không có âm thanh nào từ phía đó. Cô nhướng mày, vừa định cúp điện thoại xuống thì đầu bên kia của ống nghe lại gọi đến cho cô, "Tiểu Tranh thực ra hôm nay mẹ gọi cho con là vì muốn con giúp mẹ một việc."
Trần Tình dường như đã suy nghĩ rất lâu trước khi nói điều này.
Bạch Tranh vô thức nhếch khóe môi, tựa hồ đã đoán được kết quả này, cũng không nói ra được cảm giác như thế nào.
" Vì Trần Lạc Huỳnh?" Một lúc lâu sau, cô hỏi.
Trần Tình có vẻ hơi ngạc nhiên "Con biết rồi "
" Tôi đoán được." Bạch Tranh ngước mắt.
Không biết là do ánh sáng ngoài trời quá chói hay vì lý do nào khác mà tầm nhìn đột nhiên có chút mờ đi.
"Mẹ biết con là một cô bé ngoan" Trần Tình không cảm giác được tâm tình của mình không ổn, gần như không nghe được thở dài.
"Nhưng Lạc Huỳnh vẫn còn nhỏ, nhiều chuyện con bé không cân nhắc kỹ càng, dễ bị cảm xúc lay động. Mẹ biết lần này con bé là người có lỗi với con. Con có thể tha thứ cho con bé lần này vì dù sao hai người là chị em được không?"
Nói xong lời này, Bạch Tranh thật lâu không có nói chuyện nữa.
Mãi đến khi Trần Tình gọi cô một cách tượng trưng, cô mới nhắm mắt lại, mỉm cười, "Lần trước Trần Lạc Huỳnh đến tìm tôi ,lần này mẹ vì cô ấy mà đến tìm tôi, hai người đúng là mẹ con ruột nha, làm cho người ta hâm mộ."
Lời nói thật mỉa mai, nhưng Trần Tình lại không thể nói lại.
Nhưng hiện tại, trong mắt bà ta, không có gì quan trọng hơn tương lai của Trần Lạc Huỳnh.
"Mẹ biết con cảm thấy không thoải mái, mẹ sẽ bảo Lạc Huỳnh đích thân đến xin lỗi con. Mẹ chỉ hy vọng con có thể đến báo cảnh sát chúng ta sẽ giải quyết chuyện này một cách riêng tư mà không để mọi người biết...".
Không biết vì sao, Bạch Tranh bỗng nhiên cảm thấy chán ghét những lời này.
Bên tai cô, Trần Tình vẫn đang cố gắng thuyết phục cô, nhưng cô không muốn nghe một lời nào, cúp điện thoại ngay .
Ngày hôm đó, Bạch Tranh đứng một mình rất lâu bên cửa sổ.
Mãi đến khi y tá vào lấy hộp thuốc, cô mới chậm rãi bước đến ghế sô pha ngồi xuống.
Trên điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Tình.
Bạch Tranh bối rối muốn tắt điện thoại, nhưng sự chú ý của cô lại bị hai tin nhắn WeChat vừa gửi trên màn hình thu hút sự chú ý của cô.
Phó Minh Tu : trả lời điện thoại .
Phó Minh Tu: Cô đang ở đâu .
Cô dừng lại, nghĩ Phó Minh Tu tìm cô vì chuyện tương tự, và vẻ mặt có chút bất lực.
Khi những cuộc gọi này đến, có vẻ như Trần Lạc Huỳnh là nạn nhân của vụ tai nạn.
Bạch Tranh lười trả lời, ném điện thoại ra khỏi tầm mắt.
——
Sau hai ngày nằm viện, vết thương của cô gần như đã lành hẳn.
Dự định ban đầu của Đàm Khải Thâm là để cô nghỉ ngơi trong hai ngày rồi quay lại. Bạch Tranh sợ cô không theo kịp tiến độ đào tạo nên nhiều lần hứa những chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Đàm Khải Thâm không thể nói lại cô nên để cô đi.
Ngày xuất viện, Tống Uyển đưa cô đến cổng bệnh viện.
Sau vài ngày quen nhau, cả hai đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều,họ kết bạn với nhau trên WeChat trước khi rời đi.
"Cảm ơn dì đã chăm sóc con những ngày này, con sẽ đến gặp dì sau.".
Tống Uyển hơi cong mắt, vẻ lạnh lùng giữa lông mày trong mắt tiêu tan đi một chút "Tốt nhất là cháu đừng đến gặp dì, dù sao nhìn thấy dì trong bệnh viện cũng không phải chuyện tốt. Lần sau chúng ta hẹn nhau ở nhà, cùng nhau dùng bữa nhé.".
Bạch Tranh lấy lại điện thoại, hiểu ý, mỉm cười "vâng ạ".
Cô đứng ở cửa đợi Tống Uyển đi rồi mới bước xuống bậc thang lên xe.
Mở cửa, Đàm Khải Thâm đang ngồi ở phía bên kia trả lời email, bắt chéo chân, màn hình máy tính nhấp nháy ánh đèn huỳnh quang. Đôi mắt Bạch Tranh hơi cong, đang định cúi người ngồi vào trong, cánh tay đột nhiên bị ai đó giữ chặt.
Cô chưa kịp phản ứng thì một lực đã kéo cô về phía sau và đóng cửa xe lại.
"Phó Minh Tu" Cô quay lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Không cho cô cơ hội hỏi thêm câu nào, Phó Minh Tu nắm tay cô bước ra xe, "Tôi muôn nói chuyện với cô".
"Tôi không rảnh." Bạch Tranh buông tay ra, vô thức nhìn về phía sau.
Nhưng đáng tiếc là biện pháp bảo mật của xe tốt đến mức không thể nhìn vào bên trong.
"Cô thực sự ở với chú của tôi?"Phó Minh Tu nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt trở nên phức tạp.
"Không phải chuyện của anh" Bạch Tranh còn chưa kịp đứng đây giải thích với hắn, sau đó muốn rời đi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay kéo lại.
Phó Minh Tu lần này mạnh mẽ hơn nhiều, nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đó thật xa lạ, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng không có thời gian để nói.
Bạch Tranh nhất thời sửng sốt, nhất thời quên buông tay ra.
——Đồng thời .
Chiếc xe đậu phía sau ,cửa sổ bên phải hàng ghế sau từ từ hạ xuống.
Đàm Khải Thâm ngừng gõ bàn phím, nhìn về phía xa, tình cờ nhìn hai bóng người đang đứng đối diện nhau. Anh hơi nheo mắt, dùng đầu ngón tay vạch hai vòng tròn trên chiếc nhẫn bạc rồi đưa tay chạm vào điếu thuốc, nhưng túi trong của bộ vest lại trống rỗng.
Cảm xúc nảy sinh nhanh hơn dự kiến.
Đàm Khải Thâm không khỏi thở dài khi nhận ra điều này. Anh ấn vào thái dương vài lần, định tập trung lại.
Khi có người bên cạnh lặng lẽ lên xe, Đàm Khải Thâm đã trả lời email xong, đóng máy tính lại, nhìn thấy Bạch Tranh đang nhìn mình với nụ cười trên môi, "Xin lỗi chú đã đợi lâu rồi phải không?".
"Cũng được "Nụ cười trong mắt người đàn ông rất nông, "nói chuyện xong chưa?".
"Vâng thế thôi " Bạch Tranh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau hơn mười phút tạm dừng, xe cuối cùng cũng rời khỏi bệnh viện.
Vẻ mặt Đàm Khải Thâm vẫn như thường lệ, Bạch Tranh nghiêng đầu thăm dò khuôn mặt người đàn ông, phân vân có nên nói cho anh nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, "chú không hỏi Phó Minh Tu đã nói gì với cháu sao?".
Anh nghe vậy quay đầu lại nhìn, ánh mắt liếc nhìn vết xước để lại trên cổ tay gầy gò trắng nõn của cô.
Dấu tay đỏ như máu còn chưa hoàn toàn biến mất, còn có chút chói mắt.
Đàm Khải Thâm đưa tay xoa nhẹ vùng da cổ tay cô, ánh mắt khó phân biệt, "Không cần phải nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người."
Nghe được những lời anh nói, Bạch Tranh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lời tỏ tình chân thành và liều lĩnh của Phó Minh Tu mấy phút trước, "Không nghe cũng không sao, dù sao đó cũng không phải là điều tốt".
Đàm Khải Thâm nhẹ nhàng siết chặt tay cô để đáp lại.
Thấy bọn họ sắp đến, Bạch Tranh chuyển chủ đề sang chuyện khác.
——
Chương trình "Âm thanh thiên nhiên" đã sắp hoàn thành ghi hình, video sẽ phát sóng đồng thời đã trôi qua hơn một nửa lịch trình.
Là một chương trình tìm kiếm tài năng kỳ cựu, mức độ nổi tiếng của nó vẫn ở mức cao kể từ khi ra mắt. Không chỉ nhận được sự hưởng ứng cực kỳ nhiệt tình trên Internet mà các ca khúc hit còn được công chúng hát rộng rãi, nhờ đó các thí sinh đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Những ngày này, với tư cách là ứng cử viên được yêu thích giành chức vô địch, sự rút lui của Trần Lạc Huỳnh luôn là tâm điểm chú ý của người hâm mộ.
Vào ngày Bạch Tranh từ bệnh viện trở về, người đại diện của Trần Lạc Huỳnh đã đưa ra tuyên bố rút lui trên weibo vào đêm hôm đó, nói do tập luyện với cường độ cao liên tục nên Trẩn Lạc Huỳnh đã có thể trạng kém, cuối cùng đã bỏ lỡ trận chung kết tới tất cả người hâm mộ và bạn bè.
Vì địa vị là một ngôi sao thế hệ thứ hai, Trần Lạc Huỳnh đã nổi tiếng trong làng giải trí, đã nhận được nhiều lời chúc phúc sau khi chương trình được phát sóng. Trong vòng chưa đầy ba giờ, weibo này đã nhận được hơn 100.000 lượt nhấp chuột và bình luận.
Người hâm mộ lần lượt để lại tin nhắn trên weibo, những tin nhắn an ủi, động viên tràn ngập màn hình.
Tuy nhiên, nhiều người hâm mộ cho biết họ không tin tuyên bố chính thức và trực tiếp bình luận trên weibo của Trần Lạc Huỳnh để suy đoán lý do thực sự khiến cô ta rút lui.
Trong thời đại Internet, mọi người đều có tiếng nói. Cho đến khi một fan tuyên bố có thông tin nội bộ lên tiếng trên siêu trò chuyện cá nhân của Trần Lạc Huỳnh ,sau đó bài đăng trên weibo kèm theo hình ảnh và tin nhắn đã bùng nổ trong cộng đồng fan, sau đó thì lại có thêm mấy đại V chia sẻ lại.
Có người đục nước béo cò, có người lửa cháy thêm dầu.
Không lâu sau, chủ đề # Trần Lạc Huỳnh buộc nghỉ hưu# đã vọt lên đầu danh sách tìm kiếm nóng.
Khi đó, Bạch Tranh đang thực hiện buổi diễn tập cuối cùng trước trận đấu trong studio.
Chương trình có quy định thí sinh không được phép xem điện thoại di động trong quá trình luyện tập.
Vì vậy vào lúc này, hiện trường diễn tập vẫn bình tĩnh.
Buổi diễn sẽ chính thức bắt đầu sau hai tiếng nữa.
Để nâng cao hiệu quả của chương trình, vòng chung kết được chia làm hai giai đoạn. Đầu tiên, top 5 thí sinh hát cùng các ca sĩ tiền bối, sau đó các ca sĩ tiền bối ghi điểm và tính điểm vào tổng điểm của các thí sinh.
Ở giai đoạn 2, 5 thí sinh độc lập hát ca khúc cuối cùng. Thí sinh có tổng điểm cao nhất ở 2 vòng thi sẽ là quán quân toàn quốc cuộc thi "Âm thanh thiên nhiên" mùa này.
Các thí sinh thi đấu với nhau sẽ có cộng sự tương ứng đã được xác định bằng cách rút thăm ba ngày trước, đây chính cũng là quy luật của cuộc thi mà Nguyễn Đào ngay từ đầu đã nghĩ đến.
Nhưng thật đáng tiếc khi cô ấy đã bị loại trong trận đấu 10-5. May mắn thay, cô ấy đã đặt báu vật của mình vào tay Bạch Tranh từ rất sớm.
Vì lý do này,Nguyễn Đào đã đến chùa xin xổ số, để cộng sự của Bạch Tranh là Kỳ Tinh Diệu.
Trong cuộc gọi vào đêm trước ngày công bố kết quả Bạch Tranh nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Đào đúng như dự đoán.
"Chị! Em bóc được quẻ thượng thượng ,thầy đã nói mọi điều ước của em sẽ thành hiện thực!"
Bạch Tranh chưa bao giờ tin điều này, nhưng thật khó để dập tắt hy vọng của cô ấy, "để chị mượn những lời tốt đẹp này."
"Nhân tiện, đừng quên những chuyện chị đã hứa với em nhé!" Nguyễn Đào nhiều lần nhắc nhở cô trước khi cúp điện thoại, cô ấy rất sáng suốt, không chiếm quá nhiều thời gian gọi điện của Bạch Tranh.
Sau khi nói chuyện với Nguyễn Đào, cuộc gọi vẫn còn ba phút.
Bạch Tranh muốn gọi cho Đàm Khải Thâm,nhưng không thể gọi được hai lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]