Khi người trong phòng đang ôm nhau thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng ho không đúng lúc.
Sau đó, đèn trên đầu giường bật lên, căn phòng chợt sáng lên.
Bạch Tranh hơi nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, sau đó buông tay xuống, thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
"Ngại quá, kiểm tra phòng như thường lệ." Người nói là một phụ nữ trung niên, mặc áo khoác trắng, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự bình thản không hề nao núng trong mắt như thể đã quen với cách cư xử giữa những đôi tình nhân trẻ tuổi.
Ánh mắt đó khiến Bạch Tranh nhớ đến ai đó.
Cô nhìn Đàm Khải Thâm, để nhường chỗ cho bác sĩ anh đã đứng dậy khỏi giường.
Tống Uyển trước tiên kiểm tra nhật ký nhiệm vụ, sau đó đo nhiệt độ cho Bạch Tranh, di chuyển rất gọn gàng, thỉnh thoảng lại hỏi Bạch Tranh một số vấn đề cá nhân, nhằm phá vỡ sự im lặng.
Điều này cũng giống như các bác sĩ khác.
"Cô làm công việc gì?" Tống Uyển vừa hỏi vừa ghi lại tình hình.
Có lẽ nữ bác sĩ này khí tức quá mạnh, khiến Bạch Tranh không khỏi ngồi thẳng dậy, như đang nghe giáo viên hỏi "Công việc của tôi liên quan đến âm nhạc tôi thường tự mình làm video."
Tống Uyển ngước mắt lên nhìn cô: "xinh đẹp như vậy có bạn trai chưa?"
Bạch Tranh vô thức nhìn sang bên phải, thấy người đàn ông nghe xong có vẻ rất hứng thú, hơi nhướng mày, tựa hồ cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Vành tai cô hơi đỏ lên và cô thu mắt lại "xem như là... có"
Giọng nói không lớn, không biết Tống Uyển có nghe thấy hay không, đóng sổ án lại, nghiêm túc nói. "nói như vậy xem ra vẫn chưa thành, dì giới thiệu cho con hai người, chắc chắn là đẹp trai hơn anh ta."
Sau đó nhìn về phía Đàm Khải Thâm một cách nghiêm túc
"...." Bạch Tranh im lặng, có chút không nói nên lời.
Có phải tất cả các bác sĩ ngày nay đều nhiệt tình như vậy không?
Khám bệnh cũng có người mai mối bán thời gian.
Thấy cô do dự, Tống Uyển liền lấy trong điện thoại ra vài tấm ảnh đưa cho cô chọn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng "Nhìn này, vừa đi du học về. Trông không giống Takeshi Kaneshiro* sao? Người này..."
*Kaneshiro Takeshi (sinh ngày 11 tháng 10 năm 1973) thường được biết đến với tên tiếng Hoa Kim Thành Vũ, là nam diễn viên, ca sĩ mang hai dòng máu Nhật Bản và Đài Loan.
"..." Bạch Tranh đột nhiên có ảo giác mình bị người lớn ép đi xem mắt, xua tay liên tục "không cần đâu ạ"
"Cô gái, khi đương phải đưa ra nhiều lựa chọn,không thể cứ treo mãi ở một cái cây." Tống Uyển muốn tiếp tục giới thiệu.
Không ngờ, vừa đưa điện thoại ra thì đã có một bàn tay tóm lấy người kéo đi.
Đàm Khải Thâm đút một tay vào túi lướt các bức ảnh trên màn hình.
Bạch Tranh cảm thấy có lỗi, ngước mắt lên xem xét biểu cảm của người đàn ông.
Trong vài giây, người này mặt lạnh trả lại điện thoại ra lệnh đuổi người "cô kiểm tra xong chưa?"
Ý là bà ta kiểm tra xong rồi có thể rời đi.
Tống Uyển đương nhiên có thể nghe ra ý tứ đó, vẫn với vẻ mặt bình tĩnh như cũ, cầm điện thoại lên xem thì phát hiện tất cả những bức ảnh vừa rồi đều đã bị xóa.
Sau khi nhận ra sự thật này, vẻ mặt bình tĩnh của Tống Uyển thay đổi, ném lại điện thoại mà không nói một lời "....Thằng nhóc thối."
Một đường parabol lóe lên trước mắt Bạch Tranh, điện thoại rơi vào tay Đàm Khải Thâm.
"...." Chuyện gì xảy ra?
"Làm sao một cô bé có thể chịu đựng được tính khí thất thường của cậu chứ ?"Tống Uyển đút hai tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng đối mặt với anh.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Đàm Khải Thâm , lộ ra sự lạnh lùng và xa lánh" đây là việc của tôi, đừng lo dì ơi"
Dì? ! Có phải là người dì vì tình yêu đã cắt đứt quan hệ với gia đình?
Bạch Tranh ngồi ở giữa hai người, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang hỗn loạn.
Cô phải mất hơn mười giây để tiêu hóa
Chẳng trách chỉ cảm thấy cử chỉ của hai người khá giống nhau. Hóa ra còn mối quan hệ này.
Trong khoảng thời gian này, hai người bên cạnh cũng không hề nhàn rỗi, trò chuyện sâu sắc hơn về sự biến mất của những bức ảnh đó.
Đàm Khải Thâm ăn nói không thương tiếc, luôn khiến Tống Uyển tức giận đến đầu bốc khói.
Sau vài lần tranh cãi, Bạch Tranh cảm thấy Tống Uyển sắp dùng nắm đấm rồi.
Trước khi tình thế chuyển sang giai đoạn nghiêm trọng hơn, cô không còn cách nào khác là phải lên tiếng, cuối cùng dỗ dành Tống Uyển bình tĩnh lại, sau đó mới quay lại công việc.
"Ngại quá." Tống Uyển hắng giọng, lấy lại phong thái bình tĩnh " khiến con chê cười rồi "
Bạch Tranh lắc đầu, thẳng lưng và mỉm cười Tống Uyển " Xin chào dì "
"Nó có thường xuyên bắt nạt con không?" Tống Uyển gật đầu đáp lại, vẫn rất quan tâm đến tính tình của Đàm Khải Thâm
"Không ạ không ạ chú ấy vẫn luôn tốt với con"
"Chú?" Tống Uyển từ khi lấy chồng thì sống ở Lâu Thị, ngày thường lại bận rộn với công việc nên không biết nhiều về thế hệ trẻ.
Thấy bà cau mày, Bạch Tranh đang định giải thích thì thấy người sau nhìn Đàm Khải Thâm với vẻ mặt kỳ quái"Cháu trở nên biến thái cỡ này rồi à?"
Người 30 mấy tuổi rồi mà còn cosplay.
Đàm Khải Thâm "....."
Bạch Tranh "...."
Sau một khoảng im lặng kỳ lạ, ba người họ ngầm hiểu ý thay đổi chủ đề.
Trong lúc này, Tống Uyển hỏi nguyên nhân khiến Bạch Tranh bị thương, cô chỉ nói bản thân đi xuống lầu không cẩn thận. Cô không muốn nhắc đến Tống Uyển cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò thêm vài câu. Không lâu sau, bị y tá vội vàng gọi đi.
Sau khi Tống Uyển rời đi, tư thế ngồi nghiêm túc của Bạch Tranh trở nên thoải mái hơn, cô không khỏi thở ra một hơi.
"Sao có thể trùng hợp đến thế còn gặp dì của chú ở đây?"
Đàm Khải Thâm rót cho cô một cốc nước"Không trùng hợp, gần căn cứ có một bệnh viện lớn."
Trên thực tế, khi tổ chương trình báo cáo địa điểm quay, có hai nơi để lựa chọn, bệnh viện trung tâm nơi Tống Uyển làm chỉ cách một căn cứ chưa đầy năm km, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định sắp xếp địa điểm chụp ở gần đó.
Mục đích ban đầu là cung cấp một sự đảm bảo cho hậu cần của chương trình.
Nhưng không ngờ sự đảm bảo này lại có thể được sử dụng với Bạch Tranh
Nghĩ như vậy cũng là may mắn.
——
Đàm Khải Thâm ăn tối với Bạch Tranh xong, lại bị cô năn nỉ nói những chuyện trong nhà.
Sau khi nghe rất nhiều, cô nhận ra trước đây cô hầu như không hỏi anh, hầu hết những thông tin cô nghe được đều là từ Đàm Ngữ Lâm, một số còn sai với sự thật.
Đêm đã khuya, trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật lên, mọi thứ đều yên tĩnh.
Giọng nói của Đàm Khải Thâm trầm chậm rãi, cẩn thận truyền đến tai cô.
Bất giác, cơn buồn ngủ ập đến
"Muộn rồi, đi ngủ thôi." Đàm Khải Thâm ngừng nói đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc của cô ra sau tai.
Bạch Tranh nằm nghiêng trên giường, cố gắng mở mắt. "Không miệt con muốn nghe chú nói."
Người đàn ông mỉm cười, giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng như gió đêm thổi qua, "Không chán?"
Giọng điệu đó khiến bàn tay sau tai của Bạch Tranh vô thức siết chặt, "Làm sao có thể chán được? Con thấy rất thú vị."
Đàm Khải Thâm trầm ngâm một chút, chiếc đèn ngủ vẽ thật sâu đôi lông mày của anh, anh nhìn cô một lúc rồi nói "Những chuyện đó đều là chuyện cũ, kể bao nhiêu cũng chẳng nghe được gì mới tại sao không nói chuyện khác "
"Được rồi " Bạch Tranh phản ứng rất nhanh, buộc mình phải vui lên, "Chuyện khác gì?"
"Ví dụ, vấn đề danh phận của tôi." Anh nói.
"Hả?" Suy nghĩ của cô chậm lại, cô chớp mắt không phản ứng.
Đàm Khải Thâm cúi đầu lại gần, hơi thở của anh đột nhiên trở nên rất gần, "Em đã gặp tất cả các thành viên trong gia đình tôi, vậy khi nào em mới cho tôi một danh phận?"
Bạch Tranh chậm rãi nghe những lời này, trong đầu đột nhiên trở nên sáng suốt.
Một giây tiếp theo, cô đắp chăn muốn lùi lại, nhưng người đàn ông dường như đã tính toán trước, vừa ngước mắt lên, ánh mắt đã rơi vào đôi mắt đen đó, khó có thể trốn thoát.
Đàm Khải Thâm: "Khó trả lời như vậy sao"
"Cũng không ạ" Bị anh nhìn như thế, Bạch Tranh cảm thấy hai má nóng bừng, lời nói trong lòng vô thức nói ra, "Thật ra... bây giờ có thể "
Nói xong, cô không còn dũng khí nhìn anh nữa, cô không biết mình lấy sức ở đâu mà dùng hai tay đẩy ngực anh.
Lợi dụng sơ hở, nhanh chóng kéo chăn qua đầu, trùm kín cả người, mặc kệ anh có nghe thấy hay không, lập tức đáp "Con muốn ngũ, chúc ngủ ngon".
Người đàn ông chứng kiến tất cả chuyện này không khỏi bật cười.
Nói xong, Bạch Tranh không khỏi vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh
Không lâu sau, tôi cảm thấy anh cúi xuống, hơi ấm của môi anh chạm vào trán tôi qua lớp chăn
Bạch Tranh chợt khựng lại, cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng, sau đó nghe thấy anh thì thầm "ừm" nói " chúc ngon "
Thanh âm trầm trầm như lời đáp lại lời nói trước đó của cô.
Bạch Tranh nín thở co ro dưới chăn, không dám cử động, chỉ có thể không ngừng nhếch lên khóe miệng, trong lòng thậm chí còn hưng phấn đến muốn lăn lộn trên giường. .
Cô cảm thấy tối nay mình chắc chắn sẽ không ngủ được, tự hỏi liệu mình có nên đứng dậy và tìm việc gì khác để làm không.
Tuy nhiên, cô không trụ được bao lâu, sự mệt mỏi mấy ngày qua ập đến, đôi mắt dần không thể chống cự được, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong lúc cô ngủ, chiếc chăn bông cô đang cầm trên tay bị nhẹ nhàng kéo ra.
Đàm Khải Thâm cẩn thận gấp mép chăn rồi nhét vào giữa cổ cô. Sau khi làm xong việc này, anh rời khỏi phòng.
Trong điện thoại của anh có vài cuộc gọi nhỡ, đều bị anh cúp máy .
Đàm Khải Thâm bước đến bên hành lang gọi lại. Tiếng nhắc nhở vang lên hai lần anh nhanh chóng nghe được trả lời .
Vu Tín đã đợi ở đó rất lâu rồi, "Đàm tổng nguyên nhân vụ tai nạn đã được làm rõ, qua video giám sát tại chỗ và người chơi làm chứng xác định có người cố tình xô đẩy khiến cô Bạch rơi từ trên cầu thang xuống. "
"Được rồi, gọi cảnh sát đi." Người đàn ông đứng trước cửa sổ giọng nói yếu ớt
Nghe vậy, người nghe điện thoại có chút do dự "Vậy có cần phái người đi thông báo cho cô Trần không?"
"Không cần" Đàm Khải Thâm hơi nhướng mắt, lông mày chìm trong bóng đêm, bình tĩnh mà lạnh lùng, "Bà ta nên biết thì tự nhiên sẽ biết."
——
Mấy ngày nay Bạch Tranh nằm viện, cuộc sống của cô so với lúc tập luyện cường độ còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày được cung cấp ba bữa, khi rảnh rỗi có thể đọc sách hoặc trò chuyện với y tá, buổi tối còn có thể nghe Đàm Khải Thâm kể chuyện. Nếu không phải còn quay lại tham gia cuộc thi, cô thực sự mong những ngày như thế này có thể kéo dài mãi mãi.
Nguyễn Đào nói cô khổ lắm tất đến ngày sung sướng, may mắn càng ngày càng nhiều, Bạch Tranh khó tránh khỏi có chút lo lắng, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Cô nói lời này không lâu, một ngày sau khi xuất viện, cô nhận được một cuộc gọi không xác định vào điện thoại di động.
Khi đó, Tống Uyển đang hướng dẫn thực tập sinh thay băng cho những vết trầy xước trên cơ thể cô.
Lợi dụng lúc Đàm Khải Thâm vắng mặt, Tống Uyển đã kể rất nhiều chuyện đáng xấu hổ của anh khi còn nhỏ, khiến Bạch Tranh dở khóc dở cười đến nỗi khi có cuộc điện thoại đến, cô cũng không nghĩ nhiều. Cô chỉ nghĩ đó là một cuộc gọi quấy rối nào đó từ chối cả hai cuộc gọi.
Ai biết được, lời còn chưa kịp nói ra, bên kia đã truyền đến một tiếng thở nhẹ nhàng.
Bạch Tranh khựng lại, nhịp tim vô thức chậm lại, dường như cô có linh cảm gì đó, nhưng cũng không vội bộc lộ ra, chỉ chờ đối phương lên tiếng.
"Tiểu Tranh là mẹ đây "
Sau một hồi im lặng, câu nói này truyền đến
Bởi vì những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, động tác của Bạch Tranh lập tức cứng đờ, nụ cười còn sót lại trên khóe miệng cũng dần tắt đi.
Sau đó, Trần Tình lên tiếng, "Buổi chiều con có thời gian không, mẹ muốn gặp con."
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Cuối cùng chúng ta có thể nói chuyện cởi mở và trung thực (gao) yêu (yan)giống (se)hiểu rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]