Chương trước
Chương sau
" Chi bằng đừng ở kí túc xá nữa, đến nhà anh ở đi. " Không biết hôn đã bao lâu, Đồng Tiểu Nghị mới buông môi Lục Minh Minh ra, để cô dựa vào lồng ngực anh thở dốc, xoa đầu cô nói.
Lục Minh Minh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, gò má vẫn còn chút nóng bừng. Tròng mắt Lục Minh Minh khẽ chuyển động, cô đẩy Đồng Tiểu Nghị ra, hơi hất cằm cười nói.
" Lừa thỏ vào hang sói không có dễ đâu..."
" Haha, em mà là thỏ thì ai mới là cáo đây... Hm?" Đồng Tiểu Nghị mím môi, nhéo cái mũi của Lục Minh Minh. Cô nhíu mày quay mặt qua một bên, phẩy tay.
" Ai da, chả có tí lãng mạn nào cả. Em đùa thôi, thực ra em đã hứa ở cùng phòng với bạn rồi. "
" Bạn? Bạn nào? Nam hay nữ? Tốt hay xấu? Quen từ bao giờ? Hoàn cảnh gia đình thế nào? Có mắc bệnh truyền nhiễm không? Có...." Đồng Tiểu Nghị mặt nhất thời biến đổi, hỏi một tràng.
" Được rồi được rồi! ", Lục Minh Minh bất đắc dĩ gật đầu, đưa tay chặn miệng anh lại, " Anh hỏi nhiều như thế em biết trả lời cái nào. " Lục Minh Minh cong môi, lấy tay quạt quạt gió cho đỡ nóng.
" Vậy...là nam hay nữ? " Đồng Tiểu Nghị sợ chọc giận cô, dùng ánh mắt e dè hỏi. Anh đương nhiên quan tâm vấn đề này nhất, nếu Lục Minh Minh dám nói là nam, anh khẳng định sẽ trực tiếp ném cô vào trong xe đưa về nhà mới!
Đổi lại là Lục Minh Minh trợn lớn mắt, thở phì phò dùng ngón trỏ chọt vào ngực Đồng Tiểu Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Anh cảm thấy kí túc xá nữ sẽ cho nam ở sao? Hả? Đây là trường đại học chứ đâu phải là khách sạn? Đầu óc anh bị cửa kẹp rồi đúng không? Tại sao vấn đề vô lý như thế anh cũng nghĩ ra?" Đồng Tiểu Nghị bị cô vừa định tội vừa chèn ép lùi dần về sau, lùi đến lúc lưng chạm vào cửa kính ô tô, đứng khựng lại. Lục Minh Minh không chú ý lại một lần nữa ngã vào lồng ngực Đồng Tiểu Nghị. Cô dịch người ra một chút, nhìn cửa kính phía sau anh le lưỡi tinh nghịch.
" Hìnhnhưmìnhlàm hơi quárồi! "
" Á!" Còn chưa kịp kéo dãn khoảng cách giữa hai người thì trước mắt Lục Minh Minh bỗng xoay vòng, sau lưng cảm nhận được độ lạnh của cửa kính ô tô. Cô...lại bị Đồng Tiểu Nghị lật ngược trở lại, giam trong phạm vi hai cánh tay đang chống lên thân xe của anh. Lục Minh Minh chầm chậm ngước mắt lên, lại bắt gặp Đồng Tiểu Nghị đang nhìn cô không chớp mắt. Mắt anh rất đẹp, nốt ruồi giọt lệ dưới khóe mắt càng tăng thêm lực hấp dẫn trí mạng. Sâu trong đôi đồng tử đen huyền ấy là tình cảm đang lan tràn, tựa hồ có thuốc mê cuốn Lục Minh Minh vào thế giới của anh.
" Anh chỉ vô lý khi ở bên em thôi. " Đồng Tiểu Nghị khẽ cong lên môi mỏng, trầm giọng thổ lộ.
" Hả? Lời anh ấy vừa nói có ý gì? Mìnhlàngoạilệsao ? " Lục Minh Minh cười vụng trộm, cụp mắt xuống không dám đối mặt với Đồng Tiểu Nghị. Nhưng trong tim thì đã có một hũ mật ngọt ngào thấm đượm mọi ngóc ngách.
" Haizz... Có người nào đó vừa mới đây mắng anh vô lý, đầu óc bị cửa kẹp cơ..." Đồng Tiểu Nghị làm như thở dài ảo não, bộ dạng hệt như đứa trẻ bị hàm oan muốn nghe câu xin lỗi. Lục Minh Minh bật cười vì điệu bộ của anh.
Người ta nói đàn ông khi yêu sẽ thay đổi rất nhiều. Hoặc là, họ không hề thay đổi, chỉ vì yêu mà bộc lộ những thứ tiềm tàng mà thôi.
" Được rồi, là em sai. Em xin lỗi được chưa?" Lục Minh Minh thỏa hiệp gạt cánh tay đang vây bản thân ra, nắm nhẹ hai bàn tay Đồng Tiểu Nghị. Anh thừa dịp nắm chặt hơn, gật đầu ra vẻ hài lòng.
" Vậy bạn cùng phòng em..."
" Là nữ. Tên Ngải Nhu...," Lục Minh Minh chép miệng, chưa đợi Đồng Tiểu Nghị hỏi xong đã khai báo, " Mà này, anh biết không, cái biệt danh tiểu bạch thỏ, quỷ khóc nhè chính là dành cho cậu ấy đấy!" Nói đến cô bạn mới quen nhút nhát, mắt Lục Minh Minh sáng hẳn lên, lúng liếng nước.
" Vậy là một cô gái yếu đuối sao? Từ trước đến giờ em đâu có thích những người như vậy? " Đồng Tiểu Nghị liếm liếm môi, nghiêng đầu hỏi. Chính bởi vì con gái đa phần quá bánh bèo, bạn bè chơi thân với Lục Minh Minh luôn là nam.
" Ai dà, lần này khác. Không hiểu sao em rất thích cậu ấy, có lẽ em nhận ra được khí chất còn giấu sau vẻ ngoài yếu đuối kia!" Lục Minh Minh hào hứng kể lể, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng reo lên.
" Còn có, cậu ấy là một fan hâm mộ của anh, thích nhé!"
" Sao em biết? " Đồng Tiểu Nghị cũng vui vẻ, gạt mấy sợi tóc vương trên mặt Lục Minh Minh vén sang hai bên giúp cô. Vì là buổi tối nên cô không cột tóc, để xõa tự nhiên ra gặp anh.
" Hôm nay anh Bằng có gặp cậu ấy và cậu ấy còn nhận ra cả anh ấy cơ!"
" Thì ra cô gái thú vị mà anh Bằng nói là Ngải Nhu. " Đồng Tiểu Nghị nhớ tới cuộc điện thoại với Vũ Bằng vừa rồi, đoán ra.
" Em biết ngay là anh ấy có hứng thú mà!" Lục Minh Minh bật ngón tay cái tách, tự mãn nói. " Hai người họ, một người chu đáo an toàn, một người lại yếu đuối nhút nhát. Nhìn qua những tưởng hai tính cách cùng như nhau thì không hợp, nhưng lại hợp nhau không tưởng! "
" Em hay quá nhỉ, giờ muốn làm bà mối luôn rồi! " Đồng Tiểu Nghị giơ ngón cái với Lục Minh Minh. Cô đang muốn nói lại thì điện thoại rung lên.
Lục Minh Minh nhìn màn hình, nháy mắt với Đồng Tiểu Nghị.
" Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo gọi này. Là Ngải Nhu. " Đoạn, cô bấm nút nghe, đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho Đồng Tiểu Nghị im lặng.
" Alo, mình đây!"
" Tiểu Minh mau...cứu mình... " Điện thoại truyền đến giọng sợ hãi của Ngải Nhu. Sắc mặt của hai người lập tức nghiêm trọng hẳn, Lục Minh Minh giữ chặt điện thoại, khẩn trương trấn an.
" Ngải Nhu đừng sợ, có chuyện gì nói mình biết, mình đang về ngay đây! "
" Phòng chúng mình... " Ngải Nhu run rẩy không ngừng.
" Có vấn đề gì?" Lục Minh Minh cũng sốt ruột theo.
" Mình vừa thấy con gián...cậu mau giúp mình.... "
" Hả?! " Hai người như không tin vào tai mình, trầm mặc hai giây, sau đó không hẹn mà cùng đưa tay lên bóp trán. Lục Minh Minh thở dài, nhẹ giọng nói.
" Được rồi, mình về ngay, cậu yên tâm nhé!" Lục Minh Minh cúp máy, lúc này đưa mắt nhìn Đồng Tiểu Nghị. Anh nhún vai cười khổ.
" Vậy em phải về làm dũng sĩ diệt gián đây. Hẹn gặp lại anh. "
" Ừ, ngủ ngon. " Đồng Tiểu Nghị buồn cười nhìn bóng lưng Lục Minh Minh vào cổng kí túc xá, mới quay về xe đến căn nhà Vũ Bằng mới mua giúp cách đại học T không xa.
--------
Vũ Bằng từ phòng tắm bước ra, trên hông quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo. Anh đang dùng khăn lau khô tóc thì nhận được điện thoại của Đồng Tiểu Nghị. Vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng đầy ý cười của anh.
" Bằng này, Ngải Nhu đúng là thú vị thật! Em ấy vừa bắt sâu ngủ nhà em về diệt gián trong phòng kí túc xá xong." Qua điện thoại, Đồng Tiểu Nghị phải cố lắm mới không bật cười lớn.
" Thật thú vị. " Đổi lại là thái độ nghiêm túc của Vũ Bằng. Anh cảm thấy một sự đối lập hoàn toàn với Lục Minh Minh như thế rất thú vị.
Đồng Tiểu Nghị á khẩu không nói được gì nữa, buông một câu " Dù sao cũng chúc mừng anh!" rồi cúp máy.
Vũ Bằng ném máy xuống đầu giường, tiếp tục cầm khăn lau tóc. Nhưng ngay sau đó anh lại ngừng lại, mỉm cười thẫn thờ nằm xuống, hai tay đan vào nhau gối sau đầu.
Nhìn trần nhà màu vàng nhạt, Vũ Bằng lại nghĩ đến lời Lục Minh Minh mơ hồ nói khi anh đi qua cô thời điểm chia tay ngày hôm nay:
" Gặp đúnglúc, yêuđúngngười... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.