“ Ư... “
Lục Minh Minh khó chịu cựa mình. Mới khẽ nhấc người, cô đã cảm thấy xương cốt như vỡ vụn ra từng mảnh. Cô cơ hồ cảm thấy được có người vào phòng, nhưng hai mí mắt cứ nặng trịch, trong đầu kêu ong ong, đau đến muốn nổ tung, ấn đường cũng vì thế mà nhíu sâu hơn. Ôi chao, đau ốm thế này mà không có lấy một người ở bên chăm sóc, cô vẫn là nên xin nhà nước trợ cấp khoản tiền dành cho người già neo đơn đi!
Đồng Tiểu Nghị nghe cô phát ra âm thanh, tưởng cô tỉnh giấc, vội vàng thu tay về. Nhưng Lục Minh Minh lại nhanh chóng im lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ thống khổ. Dưới màu sắc ánh đèn ngủ, anh để ý kĩ mới thấy cô chảy rất nhiều mồ hôi, khiến toàn bộ phần gối dưới đầu ướt thành một khoảng lớn. Ổ chăn cũng bị hâm nóng không khác gì một cài lò nướng bánh. Đồng Tiểu Nghị lật chăn lên, khẽ lay cánh tay cô:
“ Lục Minh Minh, cô có sao không, tỉnh dậy nào! “
“ A... “ Không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào do chăn bị lấy đi, lại thêm việc bị đụng đến cái tay căng cứng, Lục Minh Minh dù miệng lưỡi khô khốc vẫn không chịu được rên lên nhè nhẹ tựa tiếng mèo.
Ai? Là ai đang ở trong phòng cô? Ai đang chạm vào cô thế?
Đại não ù ì của Lục Minh Minh lười nhác vận động, cuối cùng đã nhận ra điểm mấu chốt: tối nay cô không khóa cửa nhà! Cô đảo mắt mấy cái, hốc mắt ngay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức. Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-lam-nu-chinh-cua-anh/146450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.