.....
Thời khắc môi chạm má, đôi bạn trẻ lần đầu tiên có chung một thế giới quan. Đó là, quái, thời gian có phải hay không đã ngừng trôi rồi?
Ông trời ơi, ông cũng thật biết trêu ngươi đi!
Giờ sao đây, cô nên quay đi trước hay để anh chủ động?
Giờ sao đây, anh nên phản ứng thế nào? Trêu chọc cô chữa thẹn? Hay làm như không có chuyện gì? Hay...
Tuy đại não của hai người suy nghĩ khác nhau, nhưng hành động đều là....không có hành động gì, là bất động.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết Lục Minh Minh đã chớp đến hỏng cả mắt, Đồng Tiểu Nghị rốt cuộc cũng tự động rời khuôn mặt hoàn mỹ khỏi đôi môi mềm mại của cô.
Anh đứng thẳng người dậy, tắt bếp, đặt đĩa thịt xuống, nheo mắt châm chọc:
“ Ồ, thầy chỉ là dạy nấu ăn thôi, có cần cảm kích mà tặng món quà bất ngờ như vậy không? “
Anh cười gian tà, vỗ vỗ cái đầu đang cúi gằm của cô, lại khom lưng xuống áp sát cô, trỏ trỏ vào bên má còn lại:
“ Hay là tặng thêm lần nữa cho cân hai bên đi. Nha?”
Cân cân cái đầu nhà anh! Tôi đang nóng đây, mặt đỏ sắp chiên được trứng rồi!
Lục Minh Minh trừng mắt, bặm môi lấy tay đẩy gương mặt Đồng Tiểu Nghị ra xa: “ Anh có thể biến thái hơn được không, quả là bề ngoài lừa người! “
“ Dọn cơm đi, đói muốn chết rồi! “ Đồng Tiểu Nghị tháo tạp dề, vừa đút tay vào túi quần vừa quay lưng đi về phía bàn ăn. Có trời mới biết vừa rồi anh hồi hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-lam-nu-chinh-cua-anh/146447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.