“Oái! Lục Minh Minh con bé này! Bỏ xuống mau gẫy lưng nha...”
Bà mẹ Trương Mỹ đau khổ kêu gào phía sau, mà Lục Minh Minh coi như không nghe thấy, bình thản tự nhấc một chiếc ghế gỗ cỡ lớn vào nhà mới.
Bà Trương vừa giận vừa thương con gái. Bà là một phụ nữ xinh đẹp, đảm đang, nữ công gia chánh đều giỏi cả. Bà luôn mong con gái hiền thục nết na, kiếm cho bà một chàng rể quý phụng dưỡng lúc về già là vui rồi.
Vậy mà tại sao đứa con gái duy nhất này lại không có chút nữ tính nào cơ chứ? Đấy, nhìn nó đi, mang vác vật nặng thì làm gì còn con trai dám theo đuổi?
Không khéo người khác nhìn vào lại tưởng bà chủ đang bóc lột sức lao động của công nhân, mà công nhân đó còn mới vị thành niên nha. Đau khổ, thật đau khổ! Mà tất cả đều là bắt nguồn từ...
“ Bà xem con gái mình quả được việc! Khỏi tốn tiền thuê người chuyển đồ, haha. Bà yên lặng một chút để bố con tôi làm việc đi.”
Vâng, chính là do ông bố mạnh mẽ Lục Bình này đây! Không thể hiểu nổi tại sao hai người đối lập tính cách mà cũng có thể nên vợ nên chồng chứ?
Ông có gương mặt góc cạnh, làn da màu đồng khỏe khoắn, dù đã trung tuổi nhưng cơ bắp vẫn cuồn cuộn. Từ nhỏ ông đã khuyến khích Lục Minh Minh chơi các môn thể lực khiến cô vô hình thành con trai mất rồi!
Kí ức ùa về, Trương Mỹ nước mắt lưng tròng giờ chỉ còn biết bất lực mà quở trách:
“Ông cũng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-lam-nu-chinh-cua-anh/146441/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.