Sau tiếng quát lạnh của Thanh Lâm, những người xung quanh vốn dĩ muốn buộc tội đều rơi vào trầm tư, có người trên mặt lờ mờ tỏ vẻ kính nể và thán phục, dù sao đều là Đan sư, đều hiểu biết về thảo dược nên hiểu được những gì Thanh Lâm nói đều không sai. 
Còn lão già kia thì vẻ mặt càng trở nên xám xịt, đến cuối cùng, suýt tí nữa thì phun cả máu ra ngoài. 
“Nói năng hàm hồ! Lão phu Tiết Dã, vào tông đã ba mươi năm, chìm đắm trong Đan đạo hai mươi bảy năm, những gì học được biết được chẳng lẽ còn không bằng một tên nhóc con nhà ngươi sao!”  
“Mặt dày vô sỉ, những gì Thanh mỗ nói là thật hay giả, chỉ cần điều tra là sẽ rõ ngay, hà cớ gì phải ở đây lừa gạt người khác, đừng hòng làm loạn tấm lòng của người khác.” Thanh Lâm hừ lạnh nói. 
“Ngươi to gan!” Tiết Dã trừng mắt một cái, tỏa ra tia sắc lạnh. 
“Ngươi trơ trẽn!” Thanh Lâm không hề chịu thua.  
Thấy vậy, Tiết Dã giận quá phát cười: “Ha ha ha, lão phu không phải chưa nghe nói qua lòng can đảm của ngươi, nhưng chỉ là không nghĩ đến ngươi ngạo mạn đến như vậy, chuyện ngày hôm nay, cho dù là Phương Đan sư đến, lão phu cũng có lý lẽ để nói!” 
Lão ta trực tiếp ra tay, nguyên lực hỏa hồng cuộn trào mãnh liệt, như cơn đại hồng thủy dâng trào, rợp trời kín đất ập về phía Thanh Lâm. 
Ánh mắt Thanh Lâm phát lạnh, cả người thoạt xuất hiện ánh điện quang, trong tiếng rền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-diet-thuong-khung/2201638/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.