Thương con mà con bất hiếu.
Cuối cùng, Thanh Lâm vẫn chọn tòng quân.
Cậu đã trưởng thành rồi, cũng đã biết được sự đời, cậu biết nếu cậu mà không tòng quân thì phụ thân cậu nhất định sẽ bị người đời chửi, vả lại, cậu cũng thực sự rất thích cái loại cuộc sống được cưỡi ngựa chạy trên chiến trường, vô tư giết chết kẻ địch.
Buổi sáng mùng năm, tuyết phủ khắp mặt đất, trận tuyết này giống như mãi mãi không bao giờ dừng lại vậy.
Dưới ánh mắt đầy lưu luyến của Cẩm Uyển, Thanh Lâm gạt nước mắt đi rồi tạm biệt nàng, theo Thanh Nguyên rời khỏi.
Lần đi này, ít nhất cũng là nửa năm.
Trong nhất thời không nhìn thấy bóng hình gầy gò của Cẩm Uyển, tâm trạng hổ thẹn trong một phút chốc liền tràn đầy trong đầu cậu nhưng cậu không có hối hận.
Dưới lớp tuyết được phủ đầy trên mặt đất xe ngựa càng lúc càng đi xa, cuối cùng cũng bị chôn vùi đi…
……
Từ khi sinh ra, mười một năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên Thanh Lâm xa nhà.
Xe ngựa từ từ di chuyển, phong cảnh xung quanh dán vào mắt cậu, cái loại cảm giác lưu luyến và hổ thẹn của cậu cũng đã dần dần biến mất đi một chút.
Vén rèm xe lên, đôi mắt vừa to lại vừa sáng của Thanh Lâm nhìn ra ngoài một cách hiếu kỳ.
Hai bên đường đều là cây cối, lá trên cây cũng đã rớt xuống hết, toàn thân óng ánh, lộ ra một mảng tuyến trắng.
“Đệ đệ, trong quân không giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-diet-thuong-khung/2201576/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.