Tất cả sung sướng đều không có nụ cười
Tất cả cực khổ đều không có lệ ngân
Tất cả ngôn ngữ đều chỉ là lặp lại
Tất cả gặp gỡ đều là thuở ban đầu
—— Bắc Đảo
“Thông báo gới nghiêm khẩn cấp của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, bộ đội giới nghiêm, cảnh sát an ninh và cảnh sát vũ trang có quyền áp dụng mọi thủ đoạn mạnh mẽ xử trí, tất cả hậu quả do người tổ chức và tập họp phụ trách…”
Hứa Bình đứng trước TV, yên lặng nghe thông báo giới nghiêm không ngừng lặp lại.
Em trai không ở phòng khác, cả buổi tối hôm nay Hứa Chính đều tự giam mình trong phòng, ngay cả Hứa Bình gõ cửa cũng không để ý.
Đồng hồ tích tắc chỉ mười một rưỡi khuya, cả đêm hôm nay không biết có bao nhiêu người lăn lộn khó ngủ.
“Reng reng ——” Tiếng điện thoại vang lên.
“Alo?” Hứa Bình cầm ống nghe lên.
Đầu bên kia thật lâu cũng không có thanh âm.
“Alo? Là cha sao?”
Vẫn là không có thanh âm.
“Alo alo?”
Vô cùng kỳ diệu! Cậu vừa định cúp điện thoại chợt nghe được một thanh âm yếu ớt.
“Hứa Bình.”
“Hoàng Phàm?”
Hứa Bình lần nữa áp ống nghe vào tai, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Cậu nghe được phía bên kia phảng phất truyền đến thanh âm đùng đoàng như pháo hoa: “Anh đang ở đâu?”
Đối phương không nói gì.
“Trên TV vẫn luôn thông báo giới nghiêm, anh hiện tại còn ở quảng trường sao?” Cậu che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124621/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.