Mọi ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái bánh xe ròng rọc hoen rỉ. Mọi ngôi sao sẽ rót nước cho tôi uống[1]
—— Hoàng tử bé
Bạn đã từng đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng chưa?
Bạn biết thứ ấy vẫn tồn tại ở một góc nào đó của thế giới, bất quá bạn mãi không tìm lại được nó, duyên phận của bạn và thứ đó đã cạn. Bạn thương tâm, bạn khó chịu, bạn phát giận, chỉ là thứ đã đánh mất mãi mãi không thể tìm về.
Người lớn đều cảm thấy trẻ con thật ngu ngốc, cảm thấy sự khóc lóc của trẻ con là giả tạo, hành vi của bọn chúng cần được sửa lại cho đúng.
Cái giá của sự trưởng thành chính là bọn họ quên mất mọi thứ đã từng âu yếm, cũng quên mất khi ấy mình đã từng chân thành thương tâm.
Hứa Xuyên đứng trước cửa lớp 6/3 của trường tiểu học Thiết Đạo, mái tóc của anh bị gió thổi mất trật tự, đôi mắt lại vì cả đêm trằn trọc trên giường cứng xe lửa không thể ngủ được mà hiện lên tơ máu.
Hiện tại đang là giờ ra chơi, rất nhiều học sinh đeo khăn quàng đỏ đang tụm lại với nhau, chạy tới chạy lui trên hành lang.
Anh nhìn Hứa Bình quải theo cái cặp xách quai chéo màu xanh lục quân bước ra từ phòng học ầm ỹ
Giáo viên chủ nhiệm gọi: “Hứa Bình, cha của em tới đón em, em cùng cha về nhà đi.”
Hứa Bình cúi đầu không nói chuyện.
Hứa Xuyên tiếp lời: “Cám ơn thầy Lý.” Dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124599/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.