*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những chuyện quan trọng nhất lại chẳng thể nhìn thấy bằng đôi mắt.
—— Hoàng tử bé[1]
Hứa Bình đã không đến trường.
Cậu trước hết về nhà một chuyến, khi tra chìa khóa vào ổ, cậu còn lặng lẽ đứng ngoài cửa một hồi.
Không hiểu vì sao cậu chợt cảm thấy có chút sợ hãi, hai chân mềm đến không còn sức.
Sau khi thầm khích lệ bản thân một trận, cậu mới bước qua cánh cửa.
Cái hộp sắt đỏ không ở dưới gầm bàn, Hứa Chính luôn đem những món đồ chơi mình yêu thích nhất đặt ở nơi đó, nhưng hôm nay những món đồ chơi kia không ở bất kỳ đâu trong gian phòng này.
Hứa Bình đứng ngay giữa phòng khách, tất cả các cửa đều mở rộng, cửa sổ phòng ngủ của cậu và Hứa Chính để hở một cái khe nhỏ, gió lùa vào cuốn chiếc rèm cửa màu vàng không ngừng bay lượn.
Biết rõ em trai không ở nhà, cậu vẫn gọi một tiếng: “Tiểu Chính!”
Không có người trả lời.
Cậu đứng một hồi, chạy đến trước tủ âm tường trong phòng bếp lấy cái ly, rót đầy nước, ừng ực ừng ực uống cạn.
Thật khát, cậu nghĩ.
Rót ly nước thứ hai, chỉ uống được phân nửa đã cảm thấy buồn nôn, nằm úp sấp ở bồn rữa chén ọe vài tiếng, thế nhưng cái gì cũng không nôn ra.
Cậu đem nửa số nước còn lại đổ hết, đặt cái ly về vị trí cũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124598/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.