Lúc Liễm Tiêu tỉnh lại, phát hiện không thấy Cẩm Y đâu, hẳn là đã sớm dậy rồi.
Mỗi buổi sáng, Cẩm Y đều dậy rất sớm luyện võ, việc này, Liễm Tiêu đương nhiên biết. Thoáng trầm tư một lát, lật lại trí nhớ thật lâu thật lâu trước kia, khi mình chín tuổi, cha mẹ đều còn sống. Khi đó, cô còn chưa đi học, toàn là mời gia sư đến dạy. Làm người thừa kế tương lai của gia tộc kia, vấn đề an toàn vẫn luôn được coi trọng nhất. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tuy rằng bởi vì vậy mà mất đi không ít vui vẻ, nhưng có lẽ cũng bởi vì như vậy mà làm cho cha mẹ cảm thấy áy náy, cho nên càng thêm yêu chiều cô. Đôi khi cô sẽ nghĩ, cô cũng coi như là may mắn, mới không bị bọn họ nuông chiều thành đứa nhỏ kiêu căng coi trời bằng vung. Nếu không nhờ vậy thì những năm tháng không còn cha mẹ này, cô đã hoàn toàn không thể tự sống một mình.
Khẽ lắc lắc đầu, đối với chuyện cũ đột nhiên nhớ tới kia, nhịn không được cười tự giễu.
Chẳng qua, nghĩ đến luyện võ, lại là nhịn không được thở dài.
Cẩm Y bướng bỉnh như thế, cho dù hắn biết rõ lý do vì sao Dung Tắc làm như vậy, thì cũng là không có khả năng vì thế mà cúi đầu. Hơn nữa lý do mà Dung Tắc nói, Liễm Tiêu phát hiện mình thật sự đã bị hắn thuyết phục.
Nhưng cho tới nay, mỗi ngày Cẩm Y đều dậy rất sớm, cần cù luyện võ nghệ, một ngày cũng không lười biếng, chưa từng biểu hiện ra một chút không tình nguyện.
Hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-song-sinh-la-thai-tu/67739/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.