Thức ăn đã sẵn sàng, nhưng vì người nào đó đã làm rối loạn độ lửa trong bếp lò nên các món ăn trông có vẻ lộn xộn.
Thức ăn được mang lên, Tư Mã Tĩnh vẫy tay cho hạ nhân lui xuống.
Sở Ngọc Lang nhìn con tôm bự trên bàn, liếc qua Tư Mã Tĩnh, thấy hắn đang thận trọng nhìn mình như đang ám chỉ điều gì.
Sở Ngọc Lang khẽ chớp mắt, cúi đầu gắp một món, coi như không nhìn thấy.
Tư Mã Tĩnh hơi khựng lại, đưa tay gắp thức ăn cho nàng, là món rau nàng ưa thích.
“Tạ Bệ hạ.” Cử chỉ của Sở Ngọc Lang chậm rãi.
Tư Mã Tĩnh vẫn nhìn nàng với ánh mắt đầy mong đợi.
Rốt cuộc Sở Ngọc Lang không chịu đựng nổi cái nhìn mãnh liệt này, bèn gắp cho hắn một con tôm.
“Bệ hạ mau ăn đi, cẩn thận kẻo nguội.”
Cứ nhìn nàng chằm chằm không phải là thói quen tốt, không thể nuông chiều được.
“À...” Tư Mã Tĩnh cúi đầu bất mãn lột tôm, cố ý để dây mỡ ra tay.
Cuối cùng, Sở Ngọc Lang không ngồi yên được nữa, trán nổi gân xanh nhưng phải cố nhịn xuống. Trong lòng thầm nói: Hắn là Bệ hạ, hắn là Bệ hạ.
Để đũa xuống, Sở Ngọc Lang cầm khăn đi qua bên cạnh chấm nước rồi lau dầu mỡ trên đầu ngón tay hắn, sau đó gọn gàng dùng đũa bóc tôm cho hắn.
Tư Mã Tĩnh nhìn hành động “dịu dàng” của Sở Ngọc Lang, môi mỉm cười.
Hắn biết Lang Nhi quan tâm đến hắn.
Chốc lát sau, Sở Ngọc Lang gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3516107/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.