“Việc nhà của trẫm liên quan gì tới người?”
Tư Mã Tĩnh bỗng khựng lại một lát, trong đôi mắt kiêu ngạo hiện một nét cười giễu cợt. Hắn quay người đi đến bậc thềm đại điện biểu tượng cho quân quyền rồi nhìn xuống tổ phụ mình, người mà hắn kính yêu từ khi còn nhỏ, chỉ cảm thấy hết sức lạ lẫm.
“Bệ hạ!”
Ngu lão thái gia vội quỳ xuống, tóc ông đã hoa râm, khuôn mặt già nua, động tác chậm chạp và cứng nhắc. Tư Mã Tĩnh đã sớm miễn cho ông không cần hành lễ, nên khi ông quỳ xuống như vậy, Tư Mã Tĩnh tất nhiên sẽ muốn đỡ ông dậy.
Nhưng Tư Mã Tĩnh lại không, thậm chí hắn không có hành động nào khác, chỉ đứng trên bậc thang cao vời vợi, mắt phượng nhìn xuống ông với vẻ trào phúng và lạnh lùng, như thể hắn đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé đó của ông.
Đầu gối Ngu lão thái gia cứng ngắc quỳ dưới điện, ông nắm chặt tay, ở tuổi này ông đã lâu không quỳ rồi. Giờ phút này, ông quỳ gối dưới điện, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng sau lưng.
Ông nhìn Tư Mã Tĩnh hiện đang nổi giận, đây là điều xưa nay chưa từng xảy ra. Lúc trước, Tư Mã Tĩnh rất xem trọng nhà ngoại Ngu gia, bởi vì tuổi nhỏ mất mẹ nên hắn vô cùng coi trọng Ngu lão thái gia và luôn coi ông như một vị tổ phụ bình thường.
Nhưng giờ phút này, dường như đã có thứ gì đó khác xưa. Ngu lão thái gia biết ông đã chạm đến ranh giới của đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3515253/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.