Hàng lông mi dài hơi run rẩy, Sở Ngọc Lang muốn nghiêng đầu né tránh tay hắn.
Nhưng Tư Mã Tĩnh lại nhíu mày, cương quyết nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngón tay thon dài chấm một ít vào dương chi bạch ngọc cao rồi nhẹ nhàng bôi lên cổ nàng bằng động tác dịu dàng như đang đối đãi với bảo vật quý báu.
“Điện hạ, thiếp có thể tự bôi.” Sở Ngọc Lang cứng đờ.
Lúc trước nàng cũng bôi thuốc cho hắn như thế, Tư Mã Tĩnh dịu giọng: “Nàng không nhìn thấy đâu.”
Sở Ngọc Lang nhẫn nại: “Điện hạ, có thể dùng bông vải mà.”
Tư Mã Tĩnh không mảy may nghĩ ngợi: “Bông vải nào có thể phân nặng nhẹ? Không bôi được đâu.”
Lời này khá quen thuộc, khiến Sở Ngọc Lang sững sờ.
Tư Mã Tĩnh bôi thuốc xong rồi nhẹ nhàng nói: “Chờ ăn sáng xong thì chúng ta nên đi thỉnh an phụ hoàng thôi.”
Thỉnh an ư, đồng tử Sở Ngọc Lang trở nên nặng nề. Tất nhiên Sở quý phi ở đó, còn có cả Thịnh vương rất có thể cũng ở đó.
Vậy thì không dễ xử lý rồi.
Tư Mã Tĩnh lại nghĩ lầm thành nàng đang sợ, bèn cau mày phượng: “Có Cô ở đây, ai dám ức hiếp nàng?”
“Đa tạ Điện hạ.” Sở Ngọc Lang cụp mắt, mím môi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã lên đường đến cung Hàm Lộ.
Trong điện, phi tần ngồi dựa theo thứ tự phẩm giai, ngồi đầu đương nhiên là Bệ hạ và Sở quý phi.
Thục phi ngồi bên dưới, bên cạnh là Trường Lạc đang chờ đợi với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3434013/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.