Thái Tử cải trang giá lâm, tất nhiên không thể chậm trễ. Sở Nam không ở đây, rõ ràng Thái Tử đến tìm nàng. Sở Ngọc Lang bèn cung kính dẫn Tư Mã Tĩnh rời khỏi linh đường, để thứ muội chủ trì trước.
Đại phòng rất lớn, bây giờ cuối đông, hoa đào trong hoa viên cũng còn chưa nở. Cây màu đỏ kia cũng có vẻ rất đẹp.
Bên trong rừng đào, có đình hóng gió mái hiên chỉa ra mười hai góc, bên trong có bàn ghế đá, là nơi thích hợp để nói chuyện.
Sở Ngọc Lang cung kính mời Tư Mã Tĩnh ngồi xuống trước bàn đá, tỳ nữ đã bày sẵn điểm tâm và nước trà trên bàn. Ở phía xa xa chim tước trên đầu cây đào kêu ríu ra ríu rít, không khí khá hòa hợp.
Tỳ nữ không dám quấy rầy chủ tử, đều chờ ở nơi rất xa, bao gồm Tô Chỉ và Trường Dung. Các nàng nôn nóng nhìn về bên này. Tiểu thư nhà mình quả thực như đi trên mũi dao, thật sự khiến người ta không thể không lo lắng.
Đôi mắt Sở Ngọc Lang hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương như hoa lê dính hạt mưa.
“Tuy mẫu thân không phải mẫu thân sinh thành của ta nhưng cũng là dì ruột của ta. Ta vẫn luôn đối xử với bà ấy như dì ruột.”
Mỹ nhân đáng thương như hoa lê dính hạt mưa như vậy, cho dù lòng dạ sắt cũng phải mềm đi vài phần.
Tư Mã Tĩnh thì không. Hắn ngồi ở đối diện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, không có biểu cảm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3382822/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.