Chương trước
Chương sau
Thanh niên hắc long bào này xuất hiện thời điểm, không khí toàn bộ thế giới trở nên khẩn trương một dạng, quỷ dị bị đè nén, khiến người ta hít thở không thông.
Nhất là Bạch Tiểu Cốt, thấy nam tử này cho dù hắn không nhận ra nhưng cũng có một cổ cảm giác tim đập nhanh, tựa như đứng gần Hồng Hoang Cự Thú cái cảm giác đó, tay chân hắn mặc dù tuy nói rằng không có da thịt nhưng cũng lạnh lẽo.
Sát Lục Thánh Tử một mặt lạnh lẽo, âm trầm đến cực hạn, tựa như cả khuôn mặt hắn sắp chảy thành nước, ánh mắt gắt gao phẫn nộ nhưng lại kìm nén quan sát người kia.
Mộng Tử Vân cùng Mộng Thanh Diệp ánh mắt rung động, người này lúc nào xuất hiện các nàng cũng không hay, dựa vào tu vi của các nàng cho dù bị áp chế nhưng dù sao tâm cảnh vẫn còn đó, thần thức hay ánh mắt đều không suy yếu đi bao nhiêu, thế nhưng là người này xuất hiện các nàng hoàn toàn không cảm giác được.
Hoàng Phủ Hạo Thiên ánh mắt nghiêm túc đánh giá trước mắt hắc long y thanh niên, mặc dù hắn là cao ngạo nhưng không thể không nói, người trước mắt này cho hắn cảm giác rất đáng sợ, cụ thể ở đâu không nói rõ được.
" Này... " Thiên Lang Đạo Quân cau mày chăm chú suy nghĩ thân phận người trước mắt, bỗng dưng hắn nghĩ đến một người, thời điểm nghĩ đến người này tim hắn cũng không nhịn được đập nhanh, bất quá hắn nhanh chóng gạt qua.
" Làm sao có thể, hoang đường, hắn vốn không thể ở đây... " Thiên Lang Đạo Quân lắc đầu.
" Ta nói...Cốt Tộc Thuỷ Tổ, thứ đồ chơi gì " Đế Hoành âm thanh lười biếng truyền đến, hai tay duỗi ra, vẻ mặt buồn ngủ.
Thời điểm thấy Đế Hoành song thủ dang ra, Bạch Tiểu Cốt sợ hãi lui về một bước, bất quá hắn lập tức phát hiện ra tình cảnh xấu hổ, lập tức phẫn nộ.
" Ta Cốt Tộc Thuỷ Tổ chính là vô hạn tiếp cận Đạo Tôn cấp bậc nhân vật, ngươi nói xem thứ đồ gì " Bạch Tiểu Cốt hoả mâu lập loè, âm thanh bình thản nói ra mang theo một tia ngạo khí.
Hắn thật sự là có tự ngạo tư cách này, dù sao Đạo Quân này cấp độ đã đủ hoành hành vạn giới, Thế Tôn không ra bọn hắn hầu như chính là vô kiêng vô kỵ, về càng cao hơn cùng với Tuyên Cổ Vô Song đã không thuộc về phàm nhân lĩnh vực nữa, bọn hắn đã xa xa siêu thoát hết thảy.
Cốt Tộc Thuỷ Tổ chính là Đạo Quân đỉnh phong, hơn nữa còn là nhân vật nổi bậc trong cùng cảnh giới, lại dựa vào chủng tộc quỷ dị nữa cho dù là mấy cái cùng cảnh giới với hắn cũng không dễ dàng trêu chọc. Hắn cũng chính là một trong những Đạo Quân nổi danh nhất, khó gây nhất vào.
Nghe Bạch Tiểu Cốt nói ra tu vi Cốt Tổ, không biết bao nhiêu người rùng mình, quá đáng sợ, Đạo Quân chính là một bước vượt qua muôn sông nghìn núi, một chỉ có thể đánh phá bát hoang, đại đạo có một lĩnh vực đã đi đến đỉnh phong cấp bậc, đây chính là cái nhân vật khủng bố cực kỳ, cơ hồ khó xuất hiện đối thủ.
Bất quá đám người ở đây tuy rằng kiêng kỵ Cốt Tổ, nhưng bọn hắn cũng không quá mức sợ hãi, dù sao bọn hắn cũng là có thế lực cực kỳ cường đại sau lưng trèo chống, cho dù không cường đại bằng Cốt Tổ nhưng Cốt Tổ ai biết có sống lại được hay không còn là một vấn đề.
Hoàng Phủ Hạo Thiên càng không cần nói, hắn chính là sau lưng có tồn tại vô cùng khủng bố, dậm chân chính là Thiên Giới cũng phải run rẩy, Cốt Tổ trong mắt hắn bất quá chỉ được gọi là ' rất cường đại ' mà thôi, chưa xứng đáng đủ gọi ' khủng bố ', dù sao Thiên Đế hắn tuy vừa mới tân nhiệm nhưng xem được cổ bí không phải ít. Thậm chí, nghĩ đến mấy cái Cự Vô Phách trong truyền thuyết...
" Ồ ?! Đạo Quân đỉnh phong... " Đế Hoành ánh mắt loé sáng, có chút rung động mở miệng hỏi.
Bạch Tiểu Cốt thấy bộ dạng này của hắn cười lạnh, càng thêm đắc ý.
" Xác thật, thứ đồ gì ? " Đế Hoành nhàn nhạt liếc hắn, một bộ dáng lười biếng lại trở về.
Bạch Tiểu Cốt cả người hoá đá...
Toàn trường một trận nữa im lặng, cả đám người không thể tin nổi vào tai mình.
Lại có người bảo Đạo Quân đỉnh phong là thứ đồ gì ?
Cho dù Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng không dám đắc đội với một vị Đạo Quân đỉnh phong. Ngược lại trước thanh niên này...
" Cuồng ngôn — " Bạch Tiểu Cốt giận run rẩy, ngọn lửa trên người hắn cũng trở nên bất định, sau đó quát lên.
Kinh khủng âm trầm uy áp từ trên người hắn như cuồng triều bộc phát ra, quét ngang Bất Tử Thiên Vực, ù ù oanh minh tiếng động vang lên, hắc diễm lập tức ngập trời.
Hắn một cái đại thủ cốt vươn về phía Đế Hoành, không có quỷ dị hay mỹ lệ quang mang, nhưng mang theo tịch diệt vạn vật một tia ý cảnh, vô cùng khủng bố một đòn.
Cho dù là hắn lúc giao thủ với Mộng Tử Vân cũng chỉ là làm nóng loại kia, so với lúc đó thì một chiêu này làm cho cả thiên địa bỗng dưng tối sầm xuống dưới, nhật nguyệt vô quang.
" Đây là đáng sợ bực nào một chưởng " Có đại giáo trưởng lão thấy một cự chưởng này đánh ra nhật nguyệt vô quang không khỏi hoảng sợ.
Hắn ngũ chỉ đánh ra như muốn kéo theo ức vạn tinh thần, không có dị tượng, đơn giản chỉ là phách tới, nhưng lại vô cùng cường đại. Cho dù là Mộng Tử Vân cũng sắc mặt ngưng trọng.
" Ta nói, cho dù ngươi không sai, cho dù cùng ta bị áp chế cùng một cảnh giới, nhưng mà..." Đế Hoành cười nói, sau đó ngừng lại, sắc mạnh lạnh lẽo.
" Thời điểm ngươi một chưởng này đánh về ta, đồng dạng với tuyên chiến tử thần " Bỗng dưng âm thanh hắn thay đổi, không còn vẻ lười biếng nữa mà thay vào là một cổ vô cùng bá đạo cùng lạnh thấu xương cảm giác.
Đế Hoành đồng dạng ngũ chỉ mở ra, chậm rãi đè xuống cái kia bạch cốt cự chưởng.
Lúc thấy Đế Hoành xuất thủ, mọi người ở đây lập tức rùng mình, mồ hôi chảy lạnh sau lưng, bao quát Mộng gia hai cô gái cùng Hoàng Phủ Hạo Thiên, ánh mắt bọn hắn co rụt lại, hai tay nắm chặt theo.
Nếu như nói Bạch Tiểu Cốt một chưởng đánh ra làm cho người khác cảm giác sợ hãi, rung động, cảnh tượng như muốn huỷ diệt thế giới cảm nhận thì Đế Hoành khoảnh khắc năm ngón xoè ra, cho người ta một cảm giác hắn chính là trấn áp muôn đời, áp sập vạn cổ trường thanh.
" Không thể — " Thấy Đế Hoành xuất thủ, Bạch Tiểu Cốt lập tức cảm nhận được khủng bố, lập tức muốn lui về phía sau...Nhưng đã chậm.
" Trấn — " Đế Hoành âm thanh nhàn nhạt vang lên, một chưởng này của hắn bỗng dưng bình thường nhưng sau đó lập tức bùng nổ kinh khủng bạch quang.
Cổ bạch quang này trong suốt, nhưng lại cho người ta một cái cảm giác nó cực kỳ sáng chói, tựa hồ là ánh sáng thần minh thẩm phán một dạng. Bạch quang bao phủ một chưởng Đế Hoành ép xuống thời điểm, bất kể si mị võng lượng, thiên địa pháp tắc đều bị ép xuống, bị trấn áp tuyệt đối, không lật nổi một tia bọt nước.
]
Một chưởng kia của Bạch Tiểu Cốt lực lượng như bị phong ấn, huỷ diệt ý cảnh bị trấn áp, bạch cốt thủ trong nháy mắt hoá thành bạch vụ. Bạch Tiểu Cốt sắc mặt đại biến, trong chớp mắt hắc hoả lập tức hộ thể chống lại kia một chưởng trấn áp, điên cuồng hắc hoả như đại hải cuồng bạo áp thẳng lên trời cao.
" Hừ, phù du lay cổ thụ — " Đế Hoành cười khinh đạo, một chưởng vẫn không chút lưu thủ trấn áp.
Hắc hoả cho dù khủng bố ngập trời nhưng dưới một chưởng này tựa hồ cũng không nhấc lên nổi trò chơi gì, như chuột thấy mèo lập tức bị doạ cho tàn lụi.
Thấy Đế Hoành cường đại, dùng Chiếu Hư Kính các đại thế lực sợ hãi, đây đã là bị áp chế đại đại cảnh giới, phát huỷ chưa chắc được bao nhiêu thành của bọn hắn, mà trước mắt người thanh niên này đã khủng bố tuyệt luân, không thể nghĩ nổi nếu hắn toàn lực thời điểm không bị trấn áp sẽ như thế nào.
Sát Lục Thánh Tử sắc mặt âm trầm đến cực điểm, thời điểm hắn thấy Đế Hoành đã không có bất kỳ động tĩnh gì nữa, hơn ai hết hắn hiểu Đế Hoành khủng bố như thế nào. Năm đó chính là cùng cảnh giới treo hắn lên đánh không có sức hoàn thủ, kém chút bị giết, ngay cả mấy cái trưởng lão cũng không có ai áp chế nổi hắn.
Mà thời điểm kia Đế Hoành tu vi chỉ có Đạo Quân sơ kỳ, đi qua không biết bao nhiêu vạn năm quỷ mới biết bây giờ yêu nghiệt hắn kinh khủng đến cái gì trình độ. Hắn không muốn phải nói nhưng đây là sự thật, e sợ Sát Lục Thánh Địa chỉ có hai cái có thể trấn áp được Đế Hoành...
Không một chút lực chống lại, Bạch Tiểu Cốt bị một chưởng này áp xuống mấy nghìn trượng hố sâu dưới đất, không nhấc lên động tĩnh gì.
Tuy nói dài dòng như vậy, kỳ thật lấy bọn hắn thân thủ vừa rồi chỉ trong vài cái nháy mắt, thậm chí có thể diễn tả toàn bộ quá trình bằng cảnh Bạch Tiểu Cốt một chưởng đánh tới, bị Đế Hoành một tay trấn áp vào nghìn trượng hố sâu, không biết sống chết.
" Đây...không thể nào, làm sao có thể " Lấy Thiên Lang Đạo Quân nhân vật này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, quá kinh khủng. Cho dù hắn cũng là tuyệt thế yêu nghiệt mấy vạn năm trước, nhưng muốn đánh ngang tay với Bạch Tiểu Cốt đã không dễ, muốn thắng phải bỏ ra khá nhiều sức, vậy mà Bạch Tiểu Cốt trước mắt người này không chịu nổi một chưởng.
Đây chính là chiến lực của cái gọi là Vạn Cổ Yêu Nghiệt bài danh tiền tam trong miệng Cổ Huyền Thiên !
Vạn Cổ Yêu Nghiệt không cái nào không phải tuyệt thế hay kinh thiên động địa thể chất, huyết mạch hoặc là thiên phú thần thông. Nhưng Đế Hoành lại hết lần này đến lần khác đúng là một cái dị chủng quái thai, một thân phàm thể, không có bất kỳ thiên phú thần thông hay kinh thiên huyết mạch.
Thậm chí mà nói, thiên phú của hắn vô cùng bình thường, nhưng đổi lại ngộ tính của hắn vô cùng kinh khủng, cho dù là Cổ Huyền Thiên cũng khen không dứt. Một chưởng vừa rồi chính là hắn xem Cổ Huyền Thiên xuất thủ mà ngộ ra được, đáng sợ hơn là chỉ xem một lần.
Thiên phú chính là cái mà ngươi sinh ra đã có, hay còn gọi là tiên thiên thể chất, các loài kỳ kinh dị mạch bảo thể, còn ngộ tính cao lại thường gặp, nhưng cao đến mức kinh hãi thế tục như Đế Hoành thì Cổ Huyền Thiên cũng chỉ gặp hắn một cái.
" Này này này, ai, không cần giả mù giả mịt a. Ngươi bộ xương này tương đối cứng, đánh không dễ chết đến vậy đi " Đế Hoành trừng mắt xuống nghìn trượng hố sâu nói to.
Chỉ thấy run rẩy bạch cốt thủ trèo lên mặt đất, mọi người thấy cảnh tượng che mặt lại.
" Ai uu, chết bộ xương già ta a. Con mẹ nó ngươi xuất thủ cũng quá độc ác, suýt nữa bản toạ... " Bạch Tiểu Cốt đang mò lên, âm thanh than phiền khó chịu nói ra thì bỗng dưng im bặt lại.
" Tới tới tới, ăn một cước, Cửu Bộ Đạp Thiên — Nhất Bộ Thượng... " Đế Hoành âm thanh một lần nữa vang lên, bất quá Bạch Tiểu Cốt nhanh chóng hét lên ngăn cản sau đó phóng vút lên mặt đất.
" Mẹ mày, cũng phải cho ta leo lên a " Bạch Tiểu Cốt đứng lên, hai tay chỉnh lại lâu sọ cho ngay ngắn, chỉ thấy hắc diễm áo choàng biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại bạch cốt một bộ, hắn làu bàu oán khí.
" Làm sao, đánh tiếp " Đế Hoành cười tủm tỉm, hắn chợt nghĩ ra, Bạch Tiểu Cốt cái này vương bát đản cũng không phải như vậy đáng ghét, ban đầu Bạch Tiểu Cốt xuất thủ với hắn thời điểm Đế Hoành đã mang ý định tất sát, bất quá hắn nghĩ lại một cái...
" Kiệt kiệt kiệt — " Đế Hoành âm trầm quỷ dị nở nụ cười, hai mắt híp lại, có chút tiện, phảng phất Đường Long bóng mờ hiện ra sau lưng, một cổ tiện nhân chi uy bắt đầu hình thành.
" ... "
" Làm sao nụ cười này nghe có chút quen thuộc, ta nói ngươi tiểu tử này không phải bắt trước gia đi ... " Bạch Tiểu Cốt một bộ dáng im lặng,thấy hai mắt Đế Hoành, hắn không khỏi có chút rùng mình.
" Tạm thời dừng lại ở đây a, Bất Tử Chi Linh hẳn là sắp xuất thế đi " Đế Hoành vừa ngáp vừa nói ra, tìm một chổ ngồi xuống, một cái thạch toạ lập tức hiện lên chống đỡ.
Mọi người thấy nam tử này rốt cuộc chịu yên phận cũng không khỏi thở phào, dù sao người này chiến lực quá kinh khủng, quả thực làm cho người ta tuyệt vọng. Hơn nữa thân phận hắn thần bí, lại thực lực mạnh mẽ như vậy, không ai muốn dễ dàng đắc tối.
Nếu như đối đầu với hắn không lấy ra đòn sát thủ e sợ chỉ trong nháy mắt là bị treo lên đánh, tin tưởng. Nhưng không đến lúc tranh đoạt Thiên Kinh ai cũng không dễ dàng vận dụng lá bài tẩy của mình, bọn hắn đều có tự tin vào đòn sát thủ của bản thân, cho dù Đế Hoành có yêu nghiệt đi chăng nữa nhưng bị áp chế cảnh giới, dưới tuyệt đối thực lực cũng chỉ có bị ổn áp.
Hoàng Phủ Hạo Thiên đến bây giờ vẫn còn thất thần, hắn vẫn tự cho là mình cùng cảnh giới không nói đến vô địch nhưng cũng gần như, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình là thế nào ếch ngồi đáy giếng. Hoàng Phủ Hạo Thiên thở dài lắc đầu, hắn lại nghĩ đến Cổ tộc làm sao còn chưa xuất hiện, một cổ cảm giác bất an trong lòng ẩn ẩn.
" Thanh Diệp tỷ, ngươi biết hắn là ai sao " Mộng Tử Vân ánh mắt dị sắc nhìn Đế Hoành, khẽ nói nhỏ.
" Đừng nói ta là ngươi có hứng thú với hắn a " Mộng Thanh Diệp liếc nàng cười khẽ.
" Ân, ta muốn biết rốt cuộc ở đâu ra một cái khủng bố yêu nghiệt như vậy, cho dù là Mộng Thiếu Thần sư huynh cũng kém hắn nửa điểm a " Mộng Tử Vân thán phục, nghĩ đến sư huynh nàng so với nam tử trước mắt.
" Nào chỉ là một điểm nữa điểm, căn bản là không thể so sánh, tin tưởng ta, hắn khủng bố tuyệt đối không phải thế hệ chúng ta có thể so sánh. Còn về phần tra rõ hắn, ngươi cùn đừng mơ tưởng " Nàng lắc đầu nói với Mộng Tử Vân.
" Có phóng đại như vậy a, hơn nữa vì cái gì không thể tra, ta nhờ Thiên bá... " Mộng Tử Vân tròn mắt nói ra thì bị Mộng Thanh Diệp cắt đứt.
" Ngươi hỏi cũng đừng hỏi, Thiên bá vừa mới truyền tin cho ta, người này không thể nhấc lên quan hệ, có bao xa cách bao xa, nếu đoạt kinh không được thì từ bỏ, không cần hỏi hay nói về hắn nữa " Mộng Thanh Diệp ngữ khí có chút không xác định nói ra. Mộng Tử Vân một bên nghe cứng ngắc.
Người thủ hộ sau nàng chính là cái kia ' Thiên bá ', cực kỳ cường đại đại năng, tu vi có thể sánh ngang với năm vị trị đầu trong gia tộc, bất quá hắn vừa rồi truyền âm nói, hơn nữa ngữ khí có chút sợ hãi, mê man. Điều này quả thật khó mà tin nổi, Mộng Thanh Diệp cũng cảm thấy không chân thật, nàng lắc đầu, nhìn qua nam tử kia rồi lại nhắm mắt.
Đế Hoành lười biếng ngồi trên thạch toạ, hắn cảm giác được có người tập trung vào hắn, khoé miệng không thể phát hiện ra nhấc lên một nụ cười.
" Thứ đồ vật ngu xuẩn " Đế Hoành cười khẽ, hai mắt nhắm lại thằn thức quét ra như phong bạo hàng lâm trên Bất Tử Vực Cảnh xem xét động tĩnh.
" Thánh tử, người này lần này cũng xuất hiện, không bằng chúng ta... " Sát Lục Thánh Địa một vị cao tầng trưởng lão âm thanh âm trầm, mang theo một tia thở dài khuyên.
" Không cần nói, cho dù hắn có mạnh mẽ đến mức nào nhưng bị áp chế thực lực dưới tình huống, chỉ cần sử dụng ra đòn sát thủ ta có tự tin đoạt được Thiên Kinh sau đó thoát đi nơi này " Sát Lục Thánh Tử hai mắt nồng nặc sát khí, xung quanh không gian cũng bốc lên từng trận hàn khí.
" Bất Tử Chi Linh thức tỉnh thời điểm chính là loạn đấu một mảnh, thật không nghĩ ra kết quả " Thiên Lang Đạo Quân bấm ngón tay, ánh mắt có chút sâu xa, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Bây giờ bọn hắn chỉ có mấy người, nhưng lúc Bất Tử Chi Linh xuất thế sẽ có thêm mấy cái không có mắt đồ vận đến tranh đấu. cho nên bọn hắn mới bảo toàn lực lượng.
" Đáng ghét, nếu không phải tu vi bị áp chế bản quân chính là quét ngang các ngươi " Trong lòng Thiên Lang Đạo Quân biệt khuất vô cùng, nhưng hắn không biết đây lại là may mắn cho bọn hắn.
Nếu không bị áp chế thì Đế Hoành chính là một thức Cửu Bộ Đạp Thiên dẫm xuống ai cũng không toàn thây, bất quá hắn lại quên đi điều này, nếu không hắn sẽ cảm thấy mình may mắn đến cỡ nào.
Cứ thế mấy người bọn hắn mỗi một chỗ lẳng lặng chờ đợi, không đến ba canh giờ sau thì thiên địa một cổ vi diệu nhỏ bé xảy ra biến hoá khác thường.
Đế Hoành như đã ngủ bỗng dưng mở mắt khẽ híp nhìn lên bầu trời phía xa, khoé miệng cười nhạt.
Hoàng Phủ Hạo Thiên, Thiên Lang, Mộng gia Thanh Diệp, Tử Vân cùng Sát Lục Thánh Tử cũng chú ý đến, tất cả đều chờ mong.
Sinh mệnh bản nguyên, cũng chính là sinh mệnh chi lực giờ khắc này càng trở nên dày đặc, hít vào một ngụm cũng làm cho nghìn vạn lỗ chân lông thoải mái như co dãn ra.
Chân trời bốn phương lúc này bốn đạo lục quang như lưu tinh truỵ lạc bỗng dưng óng ánh từng tia quang sắc, sau đó chỉ thấy nó lập tức trùng kích va trạm vào nhau. Thời điểm bốn tia lục quang chạm vào, Bất Tử Vực Cảnh một trận rung động, vô cùng vô tận vạn dặm đại thụ bỗng dưng cũng phát sáng theo, cả phiến thế giới như đốt lên lục hoả.
" Nhìn — Bất Tử Chi Linh xuất thế " Có người rung động nói ra.
Nếu như nói Bất Tử Vực Cảnh vừa rồi chính là Thiên Nhiên Tịnh Thổ, một mảnh yên bình lại đầy sinh cơ làm cho người dễ chịu, thì giờ khắc này nó trở nên thần thánh bất khả xâm phạm, nghìn ức tỷ đạo sinh cơ như tinh không phong bạo từ bốn phương tám hướng tụ tập về tạo nên một cái Thất Thải Ngọc Noãn.
Thất Thải Ngọc Noãn dùng tốc độ cực kỳ nhanh xoay vòng cuốn hết thảy sinh cơ tụ tập về nó, thật khó tưởng tượng sinh linh gì mà lại chịu đựng được cuồng bạo sinh cơ như vậy, cho dù là một con Chân Long e sợ cũng từ lâu đại bạo mà chết. Đúng vậy, chết vì sinh mệnh chi lực, đây cũng là cái gọi vật cực tất phản.
Noãn Ngọc bảy màu chỉ thấy cao chưa đến một mễ, nhưng giờ khắc này nó chính óng ánh mỹ lệ, tụ tập thiên địa quang hoàn, tựa như thần minh sắp đản sinh.
Bất Tử Vực Cảnh theo chuyển động của nó cũng rung động Ù ù theo, từng tấc sinh cơ bị rút ra khỏi vạn dặm đại cổ thụ và tấc đất, thiên địa oanh minh chói tai.
Chỉ trong chốc lát, vô cùng vô tận già thiên đại thụ bị hút hạn sinh cơ, đây là cở nào kinh khủng thôn phệ lực lượng. Một cái đại thụ vạn dặm đã làm cho người ta khó mà tưởng tượng ra nó to lớn, quả thực là một cái tiểu thành trì, nhưng đáng sợ là như vậy cổ thụ chính là khắp Bất Tử Vực Cảnh. Qua đó, có thể thấy nó nhiều đến mức độ nào, cả thế giới này cũng vô cùng rộng lớn.
Nhưng điều đó cũng chỉ nói lên sự đáng sợ của Thất Thải Noãn Ngọc kia, chỉ trong chớp mắt một thế giới bị rút gần như cạn kiệt sinh cơ, cho dù thế giới này xa xa kém đi Đại Thế Giới khổng lồ, nhưng nó vẫn vô cùng rộng lớn.
Đến tột cùng là thứ gì ?!
Mọi người sắc mặt căng thẳng, hai mắt cực kỳ ngưng trọng, ngoại trừ Đế Hoành vẫn bình tĩnh, ánh mắt hơi chau lại nhìn.
Dùng Chiếu Hư Kính đám người kia xem cảnh tượng này, không khỏi run rẩy, hai chân loạng choạng, bọn hắn thấy qua huỷ thiên diệt địa chiến đấu không phải là không có, nhưng tuyệt đối chưa thấy qua chỉ một cái trứng bé như thế lại rút cạn sinh cơ của một thế giới, hơn nữa thế giới này là Bất Tử Vực Cảnh, thiên địa tựa hồ vẫn chưa xuất hiện sinh cơ tưng bừng, dày đặc địa phương hơn nó đây.
Bất Tử Chi Linh có đáng sợ như thế nào ? Phải chăng nó thật sự bất tử.
Nghĩ đến trường hợp này mọi người có chút lo lắng, dù sao cho dù lực công kích nó cao nhưng ít ra có thể có thủ đoạn chống đỡ, thậm chí phản sât. Nhưng nếu quả thật chân chính bất tử thì quá đáng sợ, đáng sợ đến mức xúc phạm một số cấm kỵ cổ lão.
Nếu trường hợp đó xảy ra, cái gì cũng không cần làm nữa, nó đã bất tử, làm sao đánh ?
Nhưng Đế Hoành vẫn bình tĩnh, hắn chính là tinh tường, trên đời này không có cái gì gọi là bất tử, hay là có tuổi thọ gần như vô hạn, thân thể bất diệt bất hủ, nhưng không có cái gì gọi là bất tử.
Dù sao, bất tử nó chính là cái mê, không cách nào chứng minh được phạm trù.
Giống như việc con kiến giết không chết con voi, làm không tổn thương thân thể nó nhưng cũng không có nghĩa là con voi bất tử.
Ngươi nói ngươi muốn trường tồn vĩnh cửu với thiên địa sao ? Thế ngươi có biết Thiên Địa cũng có thời điểm đi về hư vô ? Nếu không giải thích như thế nào về việc những cái thời đại kia bí ẩn biến mất, sau đó một thịnh thế mới lại sinh ra.
Đã có sinh thì phải có tử, nếu như Thiên Địa này thật sự có Bất Tử thì cũng sẽ có Bất Sinh. Mà Bất Sinh thì như thế nào ? Chính là cái gì cũng chưa từng tồn tại.
Theo như thiên địa đại đạo, chỉ cần sinh ra tất nhiên sẽ có lúc huỷ diệt, sinh đi với tử, âm đi với dương, đại đạo song hành, vạn vật đều có hai mặt, cũng như là nhân đi với quả.
Thiên Địa sinh ra nhưng sau đó cũng theo huỷ diệt, sau đó lại sinh ra, rồi lại huỷ diệt, đây chính là cái gọi là Luân Hồi. Nó chính là vòng lặp vô biên bất tận.
Cho dù có phá tan thiên địa, đưa vạn cổ trở về hư vô thì sẽ có ngày, thời gian trường hà sẽ một lần nữa chảy, vạn thế lại sinh ra.
Đế Hoành nghĩ đến đây mỉm cười đứng lên, hắc long trường bào nhè nhẹ vũ động, mặc cho Bất Tử Vực Cảnh đang dữ dội kịch liệt rung chuyển, nhưng trong hắn bán kính tam mễ tựa hồ như đất phẳng một dạng, không có gì xảy ra.
Một lát sau, bỗng dưng đang cuồng bạo lực lượng sinh cơ như hải dương đổ dồn về Thất Thải Noãn Ngọc dừng lại, cả thế giới cũng lâm vào một mãnh yên tĩnh, mọi người tinh thần đề cao cực hạn.
" Rắc — " Một tiếng thanh thuý vang lên, Thất Thải Noãn ngọc xuất hiện một đạo khẽ vết nứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.