Chương trước
Chương sau
Minh Đạo Cổ Đế thấy tình cảnh này, mồ hôi lạnh đổ róc rách sau lưng
" Đã vậy, đành phải dùng đến thứ kia "
Chỉ thấy trên tay hắn ảm đạm xích quang lập loè, không biết từ khi nào xuất hiện một đạo cổ phù.
Đạo Cổ phù này toàn thân đỏ thẳm màu máu, trên đó phết từng đạo quỷ dị hắc tự ngoằn ngoèo.
" Thập Nhị Huyền Quan Phong Ma Tráo — "
Hoàng Ngọc Cổ Đế thấy cổ phù này lập tức sắc mặt vui mừng, kể cả mấy cái Cổ Đế xung quanh sắc mặt cũng giản ra, trong mắt còn mang theo một tia sợ hãi.
" Xích Huyết Tổ Phù nha " Một cái Cổ Đế đạo ra ánh mắt chòng chọc sợ hãi nhìn vào.
" Đây chính là Thánh Tử ban xuống sao ? Tuy không kinh khủng bằng Thánh Chủ nhưng cũng là tuyệt thế vô song "
Lâm Đồng Viễn thấy xích phù ra đồng tử cũng lập tức co rụt.
" Đáng chết, không nghĩ lần này xuất động liên thủ vây công ta ngay cả Xích Huyết Tổ Phù cũng lấy ra, Thánh Tử ... " Lâm Đồng Viễn hai tay nắm chặt lại, ánh mắt băng lãnh nhìn về Xích Phù.
Nếu ngay từ đầu không có Thiên Hoàng nữ tử kia xuất hiện, một khi ép Minh Đạo xuất Xích Huyết Tổ Phù, không một chút hy vọng là hắn sẽ hoàn toàn bị trấn áp.
Hoàng Ngọc Cổ Đế bị một chỉ đánh cho thân hình gần như câu diệt, bất quá trong nháy mắt cũng một lần nữa hội tụ lại, nhưng tu vi cùng sinh cơ của hắn đã rất yếu so với ban đầu.
" Là ta khinh thường ngươi, ngươi rất mạnh. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây thôi, dám ra tay ngăn cản việc của Thánh Địa ngươi đây là muốn chết " Hoàng Ngọc Cổ Đế cũng biết mình không phải đối thủ của Bạch Y nữ tử trước mắt, nhanh chóng ổn định tinh thần lại từng chữ nói ra.
" Tiên tử cẩn thận rồi. " Lâm Đồng Viễn nhìn về phía Bạch Y nữ tử đạo, việc này cũng do hắn mà dẫn đến liên luỵ người khác. Nói cho cùng bạch y nữ tử này cũng chỉ mời nhóm người đi chỗ khác.
Bạch Y nữ tử lúc này sắc mặt đạm nhiên đã không còn, thế vào đó là một tia ngưng trọng.
Minh Đạo Cổ Đế lúc này tâm tư đau nhức, hắn cũng chỉ vẻn vẹn có một tờ phù như vậy, dùng đi là sau này không còn nữa. Tính để dùng bảo mệnh hay bắt Lâm Đồng Viễn về Thánh Địa nhưng không ngờ giữa đường chen ngang đâu ra một cái Trình Giảo Kim.
Nhưng nếu là hắn không dùng Xích Phù thì khả năng Hoàng Ngọc Cổ Đế sẽ thân vẫn tại đây, chưa kể Lâm Đồng Viễn cùng Bạch Y Nữ Tử có để bọn hắn đi không cũng là một vấn đề, đến lúc đó cho dù còn một mình hắn sống trở về cũng tuyệt đối là bị Thánh Tử vị kia hỏi tội.
Thánh Tử địa vị cơ hồ bài danh trước ngũ tại Thánh Địa, có thể tưởng tượng ra thực lực kinh khủng nhường nào, Cổ Đế cấp bậc này của hắn ngay cả tư cách gặp mặt cũng khó như lên trời.
" Trấn — "
Lúc này Cổ Phù hoá thành một đạo xích huyết đại chung.
Xích Chung to lớn mấy ức trượng, khi nó xuất hiện thiên địa đều như muốn bị giam cầm trấn áp, mặc kệ là chư thần chư phật đều muốn bị bao phủ.
Một cổ khủng bố trấn áp nhanh chóng hạ xuống, " Vù — " tiếng gào thét vang lên, chỉ thấy " Ong ! Ong— " vài tiếng trong chớp mắt khổng lồ xích chung nhanh chóng áp xúc thu nhỏ lại.
Tuy thu nhỏ lại nhưng nó lại càng ngưng thực, càng khủng bố hơn. Nó chính là có thể tuỳ tiện trấn áp Cổ Đế cấp bậc, có thể vây hãm chư phật.
Thấy Xích Chung hạ xuống trên đầu, bạch y nữ tử trên người không biết khi nào xuất hiện một đoàn lăng vũ, lăng vũ tinh hà.
Lăng Vũ này nhìn chỉ là một tấm lụa trắng phổ thông, bất quá khi bạch y nữ tử ngọc thủ tố lên, lăng vũ chính là ức vạn tinh thần nở rộ lao thẳng về phía Xích Chung.
Bất quá cho dù mang theo lực lượng ức vạn tinh thần, nhưng dưới Xích Huyết Tổ Phù hoá thành Xích Chung lực lượng vô địch vẫn là trong nháy mắt bị băng diệt đánh cho tan tác.
Phải biết Vũ Lăng kia thế nhưng tuyệt đối là kinh thiên bảo vật, hạ thêm khủng bố tu vi của nữ tử chính là một vũ quét đảng bát hoang nghìn vạn dặm không nói chơi, nhưng lại trong nháy mắt bị băng diệt.
Lâm Đồng Viễn từ xa thấy cảnh này sắc mặt cũng trắng bệch theo rù rì.
" Tại sao Thánh Tử người kia lại nhúng tay vào chuyện này, cùng người kia... " Lâm Đồng Viễn suy nghĩ, bỗng dưng hắn suy nghĩ đến một khả năng đáng sợ, đáng sợ đến mức hắn không muốn truy nữa.
Bạch Y Nữ Tử thấy vũ lăng của mình bị băng hoại, lập tức một bước lùi về sau, một bước này chính là bước đi ra một vùng thiên địa mới, bước ra khỏi thiên địa ngũ hành, tốc độ chính là gần như nghịch đảo thời gian. Nhưng bất quá cho dù tốc độ kinh khủng đi chăng nữa, Xích Chung kia vẫn một mực treo trên đầu, từng dòng xích quang trấn áp lực lượng phủ xuống.
" Phá — " Lâm Đồng Viễn thấy tình cảnh này, nhịn cũng không được nữa, một bước bước vào chiến trường, mặc kệ thương thế, hắn chính là một chưởng đánh ra.
]
" ẦM ! — " Chưởng lực đánh vào Xích Chung, kinh khủng tiếng động vang lên như tinh thần vẫn lạc. Bất quá Xích Chung chỉ run nhẹ một chút, hoàn toàn không tổn hại.
" Phốc — " Lâm Đồng Viễn một ngụm máu phun ra, hắn chính là bị phản chấn lại, đã thương càng thêm thương, sắc mặt xanh tái đi, lau đi vết máu trên miệng.
" Không cần " Bạch Y Nữ Tử lúc này cũng có chút ngạc nhiên, mỉm cười nhìn hắn đạo, sau đó ánh mắt cực kỳ băng lãnh nhìn về Minh Đạo Cổ Đế.
" Đã mấy vị đạo hữu này không muốn rời đi làm khó ta, vậy ta cũng chỉ đành chân thân đích thân đến rồi " Bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại mỉm cười lắc đầu nói, trên người vô địch hộ thể cùng vạn tượng biến hoá đã thu về, nhẹ nhàng đáp xuống đất, tuỳ ý lực lượng trấn áp.
Nàng đây là buông bỏ, cho dù vùng vẫy như thế nào cũng tuyệt đối là bị trấn áp đến băng diệt.
" Cái Gì ?!! " Minh Đạo Cổ Đế cùng những người còn lại nghe thế sắc mặt kinh khủng cùng hoảng sợ, ngay cả Lâm Đồng Viễn sắc mặt cũng nghệch ra.
Chân thân ?! Nói như vậy bạch y nữ tử chiến lực kinh khủng trước mặt này từ đầu đến cuối cũng chỉ là một đạo pháp thân ?.
" Hừ, ngươi đây chính là lừa cháu trai ? " Hoàng Ngọc Cổ Đế nghiến răng nhìn nữ tử đạo.
Không chú ý đến Hoàng Ngọc Cổ Đế, nữ tử này chỉ lặng lẽ đứng đó, khi Xích Chung hạ xuống một kích cũng chính là pháp thân bị băng diệt, hoá thành ức tỷ quang vụ, chỉ là cặp mắt của nàng lúc này đã trở nên vô tận hoả nộ.
" Ha ha, còn dám xen vào chuyện của Thánh Địa, ngươi chính là không biết tự lượng sức mình, Thiên Hoàng Cổ Đế thì thế nào, trước Xích Huyết Tổ Phù còn không phải thân hình câu diệt " Hoàng Ngọc Cổ Đế ha hả cười đạo.
" Hoàng Ngọc, ngươi nhanh chóng cầm cố lại thương thế, lập tức rời đi. Lâm Đồng Viễn lần này là không thể bắt vào tay, xem như nhiệm vụ thất bại, cái nữ tử kia ta cảm giác không đơn giản như vậy " Minh Đạo Cổ Đế sắc mặt âm trầm đến cực điểm nói ra. Trong mắt hắn cũng là u ám cùng phẫn nộ.
Bắt gà không được còn mất thêm nắm thóc, nếu không phải Hoàng Ngọc cái thằng ngu đi chọc bạch y nữ tử kia thì đâu đến mức bị ép phải dùng Xích Huyết Tổ Phù, nghĩ lại ban đầu chỉ cần việc bọn hắn dời đi địa phương khác là xong.
" Không đơn giản, như thế nào không đơn giản " Hoàng Ngọc nghe giọng Minh Đạo như thế, cũng lập tức chau mày lại đạo.
" Không biết, không nói ra được, bất quá nhanh chóng rời khỏi chỗ này " Minh Đạo Cổ Đế nói, một bên nhìn về trọng thương Lâm Đồng Viễn, lúc này nếu như bọn hắn liều mạng thì tám chín phần mười giết được Lâm Đồng Viễn, bất quá ai biết hắn có lá bài tẩy không, lỡ như có chẳng phải là càng thê thảm.
Nhìn xung quanh lúc này địa phương đã bị đánh cho hôn thiên địa ám, một mãnh hỗn độn tàn phá không chịu nổi.
Lâm Viễn Đồng cũng ánh mắt băng lãnh nhìn bọn hắn, nếu như tu vi hắn khôi phục hoàn toàn, hắn thề sẽ trả lại mối thù này.
" Hừ, coi như ngươi may mắn, đi " Hoàng Ngọc Cổ Đế phất tay, chuẩn bị xoay người đi với Minh Đạo Cổ Đế, bỗng dưng hắn khựng người lại, không những hắn, mà ngay cả tất cả mọi người ở đây cũng lập tức như bị định thân thuật đình chỉ động tác.
Thế giới lúc này thời gian như đình chỉ lại, không biết từ khi nào, một cái Bạch Y nữ tử đạp không đứng đó.
Bạch Y nữ tử này dung mạo cực kỳ giống lúc đầu, không có gì khác, phảng phất như chưa từng rời đi. Nhưng khác biệt nếu như ban đầu Bạch Y nữ tử cho bọn hắn cảm giác kinh diễm cùng khủng bố thì giờ đây, bọn hắn chính là cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng cùng vô tận hàn băng.
Bạch Y nữ tử này ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm, không hề có một tia gợn sóng, chỉ có vô hạn bình thản cùng tự nhiên, bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, làm cho người ta lạnh người.
Nữ tử này xuất hiện ở đó, cứ như một cái đại thiên thế giới treo trên đầu bọn hắn ngay lúc nào cũng có thể bộc phát ra vô tận huỷ diệt.
Thời điểm nữ tử này xuất hiện, mấy cái đại năng cùng cự vô phách ngủ say lúc này mở mắt ra nhìn về địa phương này, bất quá cũng nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục lâm vào ngủ say.
" Bản toạ phân thân chính là hoàn toàn độc lập ý chí một cá thể, phải mất vô số tuế nguyệt mới tự thành đại đạo, chính là vô cùng trân quý đại đạo pháp thân. Nó trấn thủ mảnh đại địa này chính là ý chỉ của bản toạ, các ngươi lại vi phạm ý chỉ của bản toạ, đã vậy...toàn bộ để mạng lại a " Vô thượng âm thanh nữ tử bốn phương tám hướng truyền đến, như thiên hậu pháp dụ ban ra, thiên địa cũng phải vì đó sợ hãi yên lắng một cách rùng rợn.
Lâm Đồng Viễn hai mắt chứa đầy sợ hãi, hắn không sợ chết, nhưng sự sợ hãi này như đến từ bản năng, như đối diện với một sinh vật ở tầng lớp cao cấp hơn mình, vượt khỏi phạm trù hiểu biết của hắn. Trước mặt nữ tử này hắn hoàn không nhấc nổi lên ý chí chống cự.
Còn Minh Đạo Cổ Đế đám người ánh mắt đã chết lặng, nữ tử này chính là vô cùng bá đạo ngang ngược, không cần biết địch bạn đều ra tay ý định diệt sát, chính là Lâm Đồng Viễn từng ý định cứu pháp thân của nàng cũng không thoát khỏi.
" Chết — " Nữ tử thanh âm vang lên, thiên địa ý chí lập tức hoá thân thành ức vạn trượng ngọc chỉ, một chỉ này chậm rãi hạ xuống, vô số tinh thần vẫn diệt, thương khung phá toái, xương cốt bọn Minh Đạo Cổ Đế lạch cạch đứt gãy, lập tức không chịu nổi áp lực nằm xuống đất liên tục thổ huyết.
Lâm Đồng Viễn cũng không khá hơn bao nhiêu, hai chân ken két âm thanh vang lên, thất khiếu chảy máu, bất quá hắn vẫn cắn răng đứng đó, cho dù chết cũng phải đứng đó.
" Tiền bối, ngươi không thể giết ta, sư tôn ta thế nhưng mà có quen biết với Thánh Tử của Thánh Địa, nếu ngươi giết ta Thánh Tử thế nhưng sẽ nổi giận "
Nữ tử kia nghe thế sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt loé lên một tia kiêng kỵ rồi lại rất nhanh chóng biến mất thay vào đó là càng thêm lạnh lẽo.
" Xong, xong, hết rồi " Minh Đạo Cổ Đế sắc mặt tím đi, hai mắt cũng sắp trừng ra.
" Sư tôn, ta không thể hoàn thành ngươi và Thánh Tử điện hạ bàn giao, ngươi báo thù cho ta a " Minh Đạo Cổ Đế lầm bầm.
Khác với hắn, mấy cái Cổ Đế còn lại chính là nằm bẹp dưới đất, hoàn toàn không còn sức lực thở dốc chứ đừng nói là xin tha chết. Chỉ có Lâm Đồng Viễn sắc mặt sắc bệch, vẫn kiên trì một chân quỳ đứng đó.
Ngay khi ngọc chỉ này vừa hạ xuống, tất cả gần như trở về hỗn độn thời điểm, bỗng dưng một tấm ngọc bội màu tím có Sát tự trong nhẫn trữ vật của Minh Đạo Cổ Đế lập tức xuất hiện sau đó vỡ toái.
" Thứ gì ?! " Minh Đạo Cổ Đế trong lúc tuyệt vọng cũng chú ý một điểm này, cái ngọc bội này chính là đã từ rất lâu, vị thần bí sư tôn kia đưa cho hắn. Hắn cũng không biết đây là vật gì.
" Vù ù ù ù — " Âm thanh gió bỗng rít lên, thiên địa linh lực tử sắc nồng đậm ầm ầm tụ lại một chỗ, thiên địa lúc này tối sầm lại.
Tại trung tâm tử phong quỷ dị kia từ từ hội tụ một cái tử ảnh không rõ chân thân, cực kỳ mờ ảo, nhưng có thể đoán được là một cái nam tử trẻ tuổi tầm mười bảy niên kỷ.
Tử ảnh này khi xuất hiện chính là thiên địa rơi vào hắc ám, tử vân che phủ khắp bầu trời, một cổ sát ý kinh khủng chấn động cổ chí kim ầm ầm bạo nổ kéo ra tạo thành lập trường đối lập với bạch y nữ tử.
" Ngươi không thể động chạm vào hắn — " Tử ảnh âm thanh cực kỳ mờ ảo đạo, âm thanh tuy bình thản như lại đang ra lệnh, âm thanh hoá thành vô số sát lục hắc vụ.
" Ầm ! — " Hắc vụ cùng ngọc chỉ va chạm, cả hai biến mất.
Minh Đạo Cổ Đế bọn người lúc này thê thảm không chịu nổi, thất khiếu chảy máu, một thân xương cốt cũng là gảy không biết bao nhiêu chi, tu vi toán loạn, một mặt hoảng sợ nhìn về hai người kia.
Lâm Đồng Viễn cũng thoáng thở dài một cái, hai cái cấp bậc Đại Năng đồng thời xuất hiện chính là cực kỳ kinh khủng, hai người này cái nào cũng đủ huỷ diệt Trung Châu tồn tại, nếu chân thân vị Thánh Tử xuất thủ, không nghi ngờ Đại Lục huỷ diệt trong khoảnh khắc.
" Thiên Hồn Địa, Sát Lục Thánh Tử — " Một cái tên lập tức hiện ra trong tiềm thức Lâm Đồng Viễn, hắn chính đã từng có cơ hội thấy chân thân vị Thánh Tử trong truyền thuyết này một lần, bất quả tử ảnh trước mắt này cũng chỉ là một cái ý chí.
...
Trong một cái tiểu đình viện.
Cổ Huyền Thiên ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ, thưởng thức trà. Hắn lúc này bỗng dưng mỉm cười.
" Thiên Thuỷ Tổ Địa, cũng là không tầm thường truyền thừa nha, không ngờ bọn hắn cũng xuất thủ tranh thủ một chén canh " Hắn chậm rãi nói với một bên Đế Hoành.
" Thiên Thuỷ Tổ Địa chính là đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt không xuất thế, lần này cũng chỉ liên quan đến đám tàn ma di quỷ kia " Đế Hoành ngồi xếp bằng gần đó, bình thản nói.
" Ta biết, bọn hắn đây là chuẩn bị có đại hoạt động, ai cũng nghĩ muốn chém giết đám tàn ma di quỷ lần nữa trỗi dậy, nhưng mục đích của bọn hắn chính là món đồ kia đi. " Cổ Huyền Thiên cười nhạt đạo, sau đó nói tiếp.
" Ngươi cũng xuất thủ, đưa tiểu Lâm về đây, lần này mục đích của ta hoàn thành rồi. Cũng xác định tên tiểu tử kia cùng Thiên Thuỷ Tổ Địa cũng chen vào một chân, hẳn là Sát Lục Thánh Địa lần này mấy cái đại lão cũng nhanh chóng không nhịn được đi. Ai bảo món đồ kia dụ hoặc đến vậy, lại nói đám tàn ma di quỷ kia nói có dễ giết vậy sao "
" Ân, phụ thân. Cũng đến lúc tiễn hai cái tiểu choai về a, tiếc là tên tiểu tử kia chân thân không xuất hiện, không thì chộp đến hắn đánh đập vài trận nha " Đế Hoành vẻ mặt tiếc nuối đạo ra, nếu ai nghe lời này của hắn nhất định sẽ bị doạ cho chết.
Thánh Tử Thiên Hồn Địa, cũng chính là Sát Lục Thánh Địa chi Thánh Tử, là bậc nào kinh khủng nhân vật, vào miệng nhân gia chính là tiểu tử, tiện tay chộp đến đánh đập ?
" Nha, chẳng phải năm đó ngươi một thân một mình xông vào Thiên Hồn Địa lấy đi Sát Lục Kỳ có tiện tay đánh tiểu tử kia một trận sao, nếu không phải mấy cái lão già cùng phụ thân hắn xuất thủ đã bị ngươi đánh cho chết, lần đó ngươi cũng tí nữa ném cái mạng đi. " Cổ Huyền Thiên liếc mắt nhìn Đế Hoành đạo, Đế Hoành có phần vô lý, ngang ngược cùng bá đạo tám chín phần là thừa hưởng từ hắn.
" Nghạch " Nghe Cổ Huyền Thiên nhắc đến chuyện này hắn giật mình, không có ý tứ cười ha hả, lần đó cũng là do hắn sai trước. Nếu không phải hắn có vô số lá bài tẩy cùng Cổ Huyền Thiên một đạo pháp niệm thì có lẽ hắn giờ này đang bị trấn áp ở địa phương kia. Lần đó thể nhưng là hắn tuổi trẻ ngông cuồng, một thân một mình xông vào, Thánh Chủ pháp thân ra tay trấn áp hắn suýt chết, ở thời điểm Cổ Huyền Thiên một đạo pháp niệm đánh tan Thánh Chủ pháp thân, cứu ra hắn.
Việc Đế Hoành suýt nữa mất mạng mặc dù lỗi do hắn đã khiến dẫn nộ Đế Chủ Cổ Huyền Thiên. Cổ Huyền Thiên lập tức ngôn xuất pháp tuỳ, rơi xuống vô thượng pháp dụ chỉ cần tu vi Cổ Đế trở lên rời khỏi Sát Lục Thánh Địa đều phải cần bỏ ra đại giới.
Điều này giải thích vì sao Sát Lúc Thánh Địa tuy kinh khủng không kém Thiên Giới nhưng lại chỉ xuất động mấy cái Cổ Đế ở tầng ngoài, còn chân chính hạch tâm Thiên Hồn Địa lại không ai xuất hiện.
Nhưng điều này cũng không phải nói bọn hắn không thể đi ra ngoại giới, chẳng qua bọn hắn chỉ là bị cấm chỉ hạn chế mà thôi, nếu xuất huyết bọn hắn vẫn có thể đi ra được.
" Ta đi đón tiểu Lâm về a — " Âm thanh rơi xuống, thân ảnh hắn đã biến mất trong phòng.
Cổ Huyền Thiên lại tiếp tục lâm vào trầm tĩnh, sau đó nhắm mắt lại lầm bầm.
" Cấm lệnh cũng đã suy yếu đến tình trạng sắp biến mất, Thánh Giới Thánh Chủ tên kia bế quan ra ắt hẳn có thể phá đi một vòng cuối cùng cấm chú, Sát Lục Thánh Địa đến lúc đó hoàn toàn có thể ... "
" Bất quá... " Cổ Huyền Thiên sắc mặt quỷ dị nở nụ cười, ánh mắt một lần nữa mở ra, đồng tử hắn lập loè khủng bố xích huyết tà ác quang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.