Chương trước
Chương sau
Cổ Huyền Thiên lúc này khôi phục bộ dáng mười sáu mười bảy niên kỷ, vẫn là một trương hoàn mỹ vô song trương khuôn mặt, bất quá trên thân tản mát ra một loại linh khiết chi khí, một loại sinh cơ mới mẻ. Cho dù là bất cứ ai dò xét cũng chỉ cảm nhận được hắn vĩnh viễn là cái thiếu niên tu niên mười sáu mười bảy.
Cổ Huyền Thiên một thân bạch bào rộng để lộ ra một khoảng ngực trần tiêu sái, ngồi dựa vào ghế mây, im lặng trầm mặc, không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
Đường Long cùng với Hoàng Minh cũng đã trở về từ lâu, lúc này hai người nghiêm túc đứng thủ hộ, không còn loại đùa bỡn tự nhiên, bọn hắn là bị một màn kia doạ cho tinh thần thiếu chút nữa tan vỡ.
Tất nhiên, không phải là bọn hắn sẽ như thế mãi, một thời gian sau đâu lại trở về đấy. Nhất là cái kia tiện nhân, không phải tuỳ tiện có thể doạ sợ.
" Vậy là...nó đã mở ra " Cổ Huyền Thiên ánh mắt thâm thuý xuyên qua vô số thời không nhìn về một phương hướng.
" Cái...cái gì mở ra " Đường Long hơi run giọng hỏi. Tuy là hắn đã khá bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn chút cảm giác câu nệ.
Cổ Huyền Thiên phi tiếu tự tiếu nhìn hắn, chậm rãi nói ra
" Cổ Già Phật Vực...Hay gọi Tiểu Phật Giới mà đại thế hay gọi cũng không sai "
" A, ta cũng có nghe được, nơi kia thế nhưng chính là một cái thế giới độc lập, càng cao cấp hơn bí cảnh, vô số thế lực nhưng là đến đó để tầm bảo nha " Hoàng Minh một bên nghe thấy Tiểu Phật Giới, cũng tranh thủ nói ra.
" Nào chỉ là cao cấp hơn bí cảnh đơn giản như vậy, nơi kia...Nhưng chính là toái phiến của Chư Phật Tịnh Thổ, cũng chính là chân Phật Quốc " Cổ Huyền Thiên lạnh lùng đạo, khi nhắc đến Phật Quốc ngữ khí hắn lạnh lẽo, khiến cho Đường Long cùng Hoàng Minh mồ hôi lạnh chảy ròng.
" Cái gì ?! Chân Phật Quốc, Phật thế nhưng là ngang địa vị với chân tiên tồn tại, thậm chí địa vị còn siêu nhiên hơn một chút, Chân Phật Quốc nhưng là trong thần thoại chư vị chân phật tịnh thổ " Đường Long hoảng sợ nghẹn ngào nói ra, hắn được truyền thừa một số mành ký ức nhỏ của Bạch Hy Thánh Tôn, tự dưng không phải kiến thức tầm thường.
" Nói thế, toái phiến ? Chẳng lẽ Chư Phật Tịnh Thổ xảy ra chuyện gì, dẫn đến tan vỡ một phần " Hoàng Minh nghe vậy, trong lòng cũng lạnh buốt, rốt cuộc là như thế nào tồn tại mà có khả năng làm cho nơi kia đỗ vỡ, hay là chuyện gì kinh khủng đã xảy ra.
" Nha, ai biết được " Cổ Huyền Thiên thong dong tự tại, duỗi lưng dựa ngã về phía sau ghế.
" Nơi kia cũng đã mở ra, chư phương thế lực đang tập trung về, đợi một chút đến thời cơ, chúng ta theo đi vào " Cổ Huyền Thiên hai mắt nhắm, chậm rãi đạo.
" Ân, đế thượng " Hoàng Minh cùng Đường Long cung kính đồng trả lời.
——
Cổ Già Phật Vực, chính là toái phiến của Chư Phật Tịnh Thổ, Chư Phật Tịnh Thổ thế nhưng là sánh ngang với Thiên Giới, thậm chí địa vị cùng tiếng nói đều siêu nhiên, là một vô thượng tồn tại trong vô số đại thiên, trung thiên, tiểu thiên thế giới.
Tuy chỉ là toái phiến, nhưng cũng đủ tự xưng làm một mảnh thế giới, không phải mấy loại bí cảnh kia có thể so sánh, tuy không phải chân phật quốc, nhưng tuyệt đối là kinh khủng bảo tàng, chỉ là, ngươi có đủ mệnh để cầm lên hay không.
...
Cổ Già Phật Vực, một cái rộng lớn vô cùng thế giới, ở đây, vân sơn nhật nguyệt hà lượng đều không thiếu.
Từng tôn đỉnh thiên lập địa thạch phật đã có phần phá toái dựng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả, thậm chí, có tôn cự phật to lớn chọc thủng tầng mây, ngước lên chỉ thấy một mảnh mờ mịt, tinh hà bao phủ phật tượng.
Linh khí trong Cổ Già Phật Vực cao gấp ba mươi lần ngoại giới, mà đây, cũng chỉ là phạm vi ở ngoài, còn vào trung tâm liền là cái dấu hỏi chấm.
Từng tiếng kinh văn hùng vĩ như có như không, huyền huyền ảo ảo mơ hồ truyền tới, cho người ta một cảm giác thành tâm kính phục, trong lòng thanh tịnh hướng về chư phật mà cúng bái.
Lúc này, không ít thế lực lớn nhỏ, chia ra tản mạt đi tầm bảo.
Cổ Huyền Thiên ba người lúc này cũng đã đi vào, chậm rãi từ từ đi dạo như khu viên nhà mình.
" Đế thượng, vì sao không thấy cái bảo vật kinh thế nào a, đã đi lâu rồi " Đường Long uể oải hỏi Cổ Huyền Thiên.
" Ngươi cho Phật Bảo là cái gì, đều có thể tuỳ tiện tìm được chẳng phải khác gì đống sắt vụn. Bất quá, đối với ta quả thật là đống sắt vụn không hơn. " Cổ Huyền Thiên nhàn nhã cười đạo, vẫn chậm rãi đi từng bước.
" Cổ Già Phật Vực nhưng là không đơn giản như các ngươi nghỉ, đó là từng bước từng bước sát cơ, cho dù là nữa bước cấp bậc Cổ Đế hay Thiên Hoàng, không cẩn thận cũng sẽ thân tán tại đây, thành một uất thổ nhưỡng, hoặc...một thành viên trong đám con lừa trọc " Hắn từ từ giải thích.
" Một thành viên !?!" Đường Long cùng Hoàng Minh hoảng sợ, tu vi đến bước kia, hầu như đã đi ngang đại lục, chân chính bá chủ siêu nhiên địa vị cũng có thể thân táng, mà lại trở thành chất dinh dưỡng. Nhưng, một thành viên là như thế nào.
Nghe Đường Long cùng Hoàng Minh nghi vấn, Cổ Huyền Thiên không nói nhiều, mà chỉ kêu nhìn rồi chỉ tay về một phía.
Hoàng Minh cùng Đường Long nhìn theo, chỉ thấy ở hướng đó, có một cái huyết bồ đề thụ, huyết bồ đề thụ đem ra ở ngoại giới chính là đủ để trấn một cái đại phái vô song bảo vật, cơ hồ là tuyệt tích từ mấy trăm vạn năm trước. Vậy mà trong đây có hẳn một gốc huyết bồ đề thụ to.
Dưới huyết bồ đề thụ, một cái lão tăng đầu tóc bù xù, một thân phật y đã cổ nát, sờn rách. Cả người không có một đường sinh cơ cùng khí huyết, nhìn như một cái tăng thi không đáng chú ý.
Gần đó có một đám người, đang nghi ngờ từ từ tiến về mưu đoạt huyết bồ đề thụ.
" Huyết bồ đề, vậy mà lại là huyết bồ đề trong truyền thuyết. Phát tài, lần này thực sự thiên đại phát tài " Một cái trưởng lão trong đoàn cùng mấy cái trưởng lão, đệ tử khác nói.
" Ha ha, lần này đạt được nó, tông môn chúng ta sẽ một lần quật khởi mạnh mẽ chưa từng có, lúc đó một mảnh cương thổ rộng lớn há còn không dễ dàng nắm bắt " Có người khác nói.
Nghe đến đây, đám người không che dấu nổi trong bắt tham lam dục vọng quang mang.
Một cái trưởng lão kết pháp ấn, xuất thủ thu bồ đề huyết thụ, vẽ mặt trướng hồng hạnh phúc thì bỗng.
]
" Ooong ! — " Một tiếng chuông như chạy ngược từ hoang cổ trở về hiện đại, âm thanh kéo dài ngân nga xuyên qua thời gian trường hà. Lão tăng tưởng như đã chết lúc này cử động.
" Răng...rắc— " Dường như trở về từ tuyên cổ, vạn năm không cử động qua, khi lão tăng này cử động từng mảng đất trên người răng rắc bóc ra.
Lão tăng hai mắt mở ra, mờ mịt vẫn đục, nhìn hoàn toàn vô thần không giống một cái sinh cơ có người.
" A ! Di ! Đà ! Phật — " Tuyên niệm phật hiệu một tiếng, toàn thân lão tăng từng dòng kinh văn phật phát sáng chạy ra, một cổ từ bi khí tức nhưng khiến cho đám người kia lạnh lẽo phát ra như có như không.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Đường Long cùng Hoàng minh, từng dòng phù văn phật tự hoá thành từng sợi kim sắc xích liên, dùng tốc độ cực hạn siêu việt quang tốc phóng về phía đám người tông môn, trong ánh mắt tuyệt vọng cùng khủng hoảng của đám người.
" Phốc, Phốc, Phốc, Phốc...—" Từng sợi xích liên đâm xuyên qua đám người, chỉ thấy xích liên kim sắc càng ngày càng phát sáng, sau đó rút đi hết tinh lực cùng huyết tinh của đám người.
" Cứu, cứu aaaa... "
" Tà ma... "
" aa...ta không muốn chết "
Tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ thấy cơ thể bọn hắn càng ngày càng bị rút khô, sau đó hoá thành một cái túi da.
Đường Long run rẩy nhìn cảnh tưởng này, con mẹ nó đây là ma ở đâu ra là tăng ? Hắn nhìn Cổ Huyền Thiên hỏi.
" Chưa hết, ngươi nhìn " Cổ Huyền Thiên nhìn tình cảnh kia mỉm cười đạo.
Đường Long cùng Hoàng Minh nhìn tiếp thì chỉ thấy từng cái túi da khô từ từ phát ra màu vàng ánh sáng, cơ thể bọn hắn quỷ dị phồng lên lại, trên mi tâm hiện lên một cái ấn ký màu đỏ tròn.
Cả đám người ánh mắt lúc này bình tĩnh, không dính một tia bụi trần, bọn hắn lúc này đã không còn là bọn hắn, như trở thành một người khác.
" Đây, đây là làm sao ? Bọn hắn còn sống ? " Hoàng Minh thấy cảnh tượng quỷ dị này nghi vấn hỏi.
" Không, nói theo một cách nào đó, bọn hắn đã chết, mặc dù là thể xác của bọn hắn, nhưng đã không phải bản ngã " Cổ Huyền Thiên cảm khái nói ra, hắn không phải lần đầu tiên thấy tình cảnh này, nhưng mỗi lần thấy lại đều ghê tởm Phật Môn.
" Các ngươi biết Phổ Độ sao " Cổ Huyền Thiên cười một tiếng khinh bỉ, sau đó nói ra tiếp.
" Phổ Độ, đây chính là tà mị mê hoặc người mà thôi, bọn con lừa trọc kia nhưng là cưỡng ép thu tín đồ nhằm để thu tính ngưỡng, lớn mạnh Phật Môn "
" Thực ra, không phải con lừa trọc nào cũng thế, thực sự có đắc đạo cao tăng, cũng có tuyệt thế chân phật, nhưng một con sâu làm rầu nồi canh, cho dù là ngã phật, vẫn là có hắc phật... " Cổ Huyền Thiên lạnh lùng đạo.
Lúc này đám người dưới kia sống lại như một dạng khôi lỗi, lập tức chia ra từng khu vực chứa phật bảo mà xếp bằng ngồi xuống thủ hộ, trong miệng tụng kinh văn.
Đường Long cùng Hoàng Minh run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng, đám người vừa rồi nhưng là không thiếu Vũ Đế thậm chí còn có hai tôn Vũ Thánh, vậy nhưng trước mặt lão tăng không hề sức hoàn thủ, hoàn toàn bị cưỡng chế độ hoá thành phật.
Nếu như không có Cổ Huyền Thiên, e rằng bọn hắn cũng khó thoát khỏi mê hoặc của Phật Bảo mà bị độ hoá đi.
" Ở Cổ Già Phật Vực, chân chính cơ duyên không phải đống sắt vụn đồng nát này, mà là nằm ở chân chính trung tâm, chỉ có đi đến địa phương trung tâm các ngươi mới có thể gặp được chân chính tạo hoá. Nhưng đi kèm với tạo hoá là sát cơ, nếu ngươi không đủ cường đại, vậy thì kết quả là như vừa rồi " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nói với Hoàng Minh cùng Đường Long.
" Ta lần này đến đây, là muốn lấy được một bộ kinh phật " Cổ Huyền Thiên cũng không che dấu, nói ra mục đích của mình.
Hai người nghe thế, sắc mặt kỳ quái ? Kinh phật, thứ đồ chơi kia nhưng có tác dụng gì.
" Bộ kinh phật kia ta cũng không biết có tồn tại hay không, truyền thuyết chỉ cần đạt được bộ kinh phật kia coi như Phật Quốc Chi Chủ, ngươi cũng có thể làm, được nó nhưng là ngươi phật lực vô song, lẫn tránh nhân quả, thậm chí, có thể nhất niệm độ ức nghìn tỷ chúng sanh " Cổ Huyền Thiên ánh mắt bình tĩnh nhàn nhạt đạo.
" Phật Quốc Chi Chủ ?! Độ hoá ức nghìn tỷ sinh linh " Nghe thế Đường Long cùng Hoàng Minh cơ hồ là quát ầm lên, không thể tin vào tai mình.
" Ân, truyền thuyết thì là thế, bộ kinh phật kia, nhưng là chưa ai từng gặp nó, cho dù các đời Phật Quốc Phật Chủ cũng chưa từng gặp, ta nhưng cũng chưa từng thôi diễn thiên cơ ra nó ở đâu, nó nhưng không khác gì khởi nguyên phật đạo, mặc dù có lẽ đồn thổi quá, nhưng tuyệt đối là kinh thiên vạn cổ một quyển kinh phật. " Cổ Huyền Thiên nói đến đây, ánh mắt cũng có hơi chút lửa nóng.
Phải biết, năm xưa một trong mấy cái chín vòng Đạo Luân liên thủ đánh lén hắn, là có một cái từ Phật Quốc đi ra, tên con lừa trọc kia chính là đương kim Phật Quốc Chi Chủ. Trong lúc nhất thời, hắn nộ khí trùng thiên, một chưởng toàn lực đánh về phía Chư Phật Tịnh Thổ.
Mấy cái cửu đầu Đạo Luân cùng ức tỷ phật vị, bồ tát, tăng ni cùng nhau phật niệm liên thủ, chống đỡ một kích này.
Tuy chống đỡ được, nhưng tử vong cũng là một phần mười cao tầng Phật Quốc, Phật Quốc một mảnh Tịnh Thổ cũng bị Đế Chủ Cổ Huyền Thiên đánh cho toái ra mấy phiến, mà Cổ Già Phật Vực là một cái tiểu phiến ở trong đó.
Cổ Huyền Thiên lúc này dần lại, ánh mắt bình tĩnh bỗng dưng như ức vạn thái dương bạo phát, nhật nguyệt thiên địa khai sinh, ánh mắt đâm thủng vô số không gian cùng thứ nguyên nhìn về một địa phương, cái địa phương này nhưng là bình thường đến cực điểm, chỉ thấy vô số tôn tiểu phật, đại phật đứng chắp tay niệm phật.
Từng đạo kinh văn hiện lên từ những lời niệm phật, liên hoa dị tượng rơi khắp nơi.
Ở trung tâm, chỉ có một cái ốm nhom gầy còm một cái ông lão, ông lão này chính là da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, hai ánh mắt khép hờ.
Trên người lão giả này bận một trương cổ y đã phai nhạt không biết trải qua bao nhiêu thời đại, tuy vậy nhưng nó vẫn không rách nát.
Thấy lão giả này, Cổ Huyền Thiên khoé miệng nổi lên một nụ cười tà. Hắn thu hồi ánh mắt.
" Hai ngươi tuỳ tiện đi, trên người các ngươi nhưng là có ta bảo vệ, không ai có thể gây hại các ngươi, trừ khi các ngươi cũng đi sâu vào trung tâm, thế nhưng là phiền toái " Cổ Huyền Thiên dặn dò.
Sau đó hắn một bước bước ra, vượt qua vô số không gian, lại một bước đạp xuống, nhảy qua vô số thời không.
Lúc này Cổ Huyền Thiên đã xuất hiện trước mặt lão già, hai người cách nhau không xa mặt đối mặt.
Cổ Huyền Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn lão giả này mỉm cười.
Lão giả lúc này như cảm nhận được, hai mục mở ra, chỉ thấy không có gì lạ, không có chói sáng, không có quang huy cùng uy thế, chỉ có vô tận từ bi cùng đồng cảm với chúng sanh.
" Ngươi...trở về rồi " Lão giả chậm rãi nhìn Cổ Huyền Thiên, ánh mắt mờ đục trả lời, âm thanh như người sắp chết, khàn khàn.
" Ha, thiên địa này chỉ cần bản đế chủ không muốn chết, ba nghìn đại thế giới cùng ức vạn tinh vũ không ai có thể giết được ta. " Cổ Huyền Thiên khí tức lạnh lẽo lúc này trở nên bình thường lại, khinh thường một tiếng nói ra.
" Đế Chủ thế nhưng là vạn cổ vô song, không ai có thể đồng hành. Phật Môn chuyện đó năm xưa nhưng là... " Lão giả khàn khàn âm thanh nói ra.
" Chớ cùng ta nhắc đến chuyện này, đám con lừa trọc các ngươi ta nhưng là hiểu rõ, mối thù năm đó không phải ngươi có thể đứng ra giải quyết, mặc dù nói, ngươi cũng là một tôn cổ phật vô cùng ghê gớm " Cổ Huyền Thiên cười gằn nói ra.
Lão giả nghe vậy, hai mắt nhắm lại thở dài.
" Năm xưa, Đế Chủ cũng là tàn nhẫn ra tay, một chưởng đánh Tịnh Thổ thành mấy phần toái phiến, đến nay vẫn chưa thể phục hồi hoàn toàn, ta cũng không thể rời khỏi đây " Hắn nói.
" Nếu Đế Chủ bỏ qua ân oán năm xưa mà không tính toán với Phật Môn ta, ta có thể đưa Đế Chủ đến nơi quyển phật kinh kia, thế nhưng, có lấy được nó hay không thì ta cũng không biết " Lão giả lắc đầu than nhẹ nói ra.
" Ngươi đây là đang muốn thương lượng cùng ta bỏ qua cho Phật Quốc ? Ngươi đây là nằm mộng đi. Cũng nói đến, tuy ta vừa đoạt lại chân thân, nhưng không phải ngươi có tư cách đi thương lượng với ta, chỉ cần ta hi sinh đại giới, diệt ngươi không khó " Cổ Huyền Thiên ánh mắt như muốn xuyên thủng biến lão giả thành tro bụi đạo.
" Ài...đây là phật môn nhân quả a. Phật môn chính là nhân quả chi chủ, hiểu rõ đạo lý hơn ai hết. Vậy mà giờ đây lại bị chính nhân quả của mình tím đến. "
" Thôi thì ta dẫn Đế Chủ đi nơi đó, xem như thiên ý đi. Cho dù ta ngăn can cũng không có khả năng, không bằng lão già này dẫn đường cho Đế Chủ, chỉ mong Đế Chủ sau này, chừa cho Phật Môn một con đường sống " Lão giả khàn khàn, ánh mắt mờ đục nói ra, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Cổ Huyền Thiên nghe vậy cũng nhàn nhạt liếc mắt hắn, không trả lời vấn đề này.
" Đế Chủ, thứ kia nhưng chỉ là truyền thuyết, vô cùng hư vô cùng mờ mịt, vạn cổ đến nay, không ai có thể cầm lên nó. Ta cho rằng, nó là không tồn tại, bất quá tạp niệm vạn chúng đản sanh mà thành hư ảo thôi " Lão giả khuyên.
" Nhiều lời, đợi ta cầm đến nó chẳng phải biết " Cổ Huyền Thiên không kiên nhẫn, khoát tay đạo.
Lão giả cũng không nói nữa, lập tức chấp tay, một bước đi về phía trước.
Khi bước chân chạm xuống đất, vạn phật cùng xướng niệm, kinh văn phù cổ cùng phật tự cùng triều bái, lập tức kết thành một cái đại môn, một cái thông đạo đại môn.
Lão giả chậm rãi đi, như vô thượng phật chủ xuất hành, vạn phật triều bái, kinh thiên dị tượng, mỗi một bước bước ra đều là bộ bộ sinh liên, kim quang đại phổ, từng tôn kim sắc cổ phật hiện ra hành lễ dọc đường.
Xa xa Cổ Già Phật Vực ở ngoại vực lúc này vô số người lập tức quỳ xuống không hề có lực phản kháng, đây không phải là do bọn hắn bị uy áp áp chế, mà là bị vô thượng lực lượng phật niệm phổ độ ảnh hưởng, cho dù không có ý phổ độ bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn bị ảnh hưởng, lập tức quỳ xuống sắc mặt thành kính quỳ bái về phía xa không thấy lão giả.
Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt không để ý, phật uy lão giả tuy kinh khủng, nhưng so với hắn bất quá là tinh hoả so với đại nhật. Nhưng ở thời điểm bây giờ đế uy Cổ Huyền Thiên chỉ là một phần nhỏ, nhưng cũng đủ tương đương với lão giả phật uy.
Kim sắc thông đạo như hoá thành đại môn, dẫn đến tuyên cổ trường hà, thời gian quy tắc cùng với không gian quy tắc đan xen vào nhau rối loạn, không biết dẫn đến vị trí nào.
Thông đạo bên kia chỉ thấy vô cùng hư huyễn, cho dù là Cổ Huyền Thiên ánh mắt cũng không thể thấy rõ tình hình phía bên kia là gì.
" Không phải không có đại năng giả đi qua bên kia từ cổ chí kim, nhưng đều là tuyệt đối một đi không trở lại. Trong đó có một cái thông thiên triệt địa cự vô phách tám cái Đạo Luân, hắn là người duy nhất trở ra ngược lại được từ thông đạo, nhưng bất quá khi vừa bước ra khỏi hắn lập tức hoá thành tro bụi yên diệt... Đế Chủ, nghe thế, ngươi còn muốn đi, lão già ta sẽ không cản " Lão giả ánh mắt mờ đục nhìn Cổ Huyền Thiên chậm rãi đạo.
" Có gì không thể, cửu thiên thập địa, tam giới lục đạo còn không có nơi bản Đế Chủ không dám đi. Cho dù bên kia là lão tặc thiên nhà địa phương, ta vẫn dám giết đến " Cổ Huyền Thiên bá đạo nói ra, một bước bước ra thân ảnh đã biến mất đầu thông đạo.
Khi Cổ Huyền Thiên bước vào, dị tượng cùng phật uy, niệm xướng đều biến mất, tất cả đều trở lại bình thường. Cổ Già Phật Vực mọi người ánh mắt mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lão giả ánh mắt thâm thuý nhìn về địa phương Cổ Huyền Thiên biến mất.
" Nếu hắn không trở ra thật sự là thiên đại hảo sự... "
" Nhưng nếu như hắn trở ra được, mà thứ kia thực sự tồn tại bị hắn đạt được. Ngã phật thế nhưng là rơi vào chưa từng có đại hạo kiếp...Ai " Lão giả thở dài nói, sau đó ngồi xuống, cả người không có sinh cơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.