Trần Mạn Dao quét mắt nhìn những nạn dân xung quanh một lượt, lại nói:
- Chẳng có thứ gì xấu tuyệt đối, cũng chẳng có thứ gì tốt đẹp tuyệt đối. Ngươi cũng vậy, sâu trong lòng ngươi vẫn luôn có những khoảng trống ấm áp có thể điền vào. Nếu như có thể, vì sao không tự cho bản thân một cơ hội thay đổi? Biết đâu ngươi sẽ cảm thấy hứng khởi thú vị hơn thì sao? Giả dụ ngươi không thích cuộc sống như này, mọi lúc đều tùy ý trở lại làm kẻ diệt đạo vô địch thượng cổ lúc trước, chẳng ai ép uổng ngươi cả…
Nàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một hạt giống đỗ quyên đã héo úa.
- Tặng ngươi hạt giống này…
Kiếp Chủ nhíu mày, còn đang định thắc mắc thì cô bé Tiểu Ngọc bên cạnh đã reo lên:
- Hoa đỗ quyên, đây là hạt giống hoa đỗ quyên… Đại ca ca, hoa đỗ quyên tượng trưng cho tình yêu nam nữ, vị tỷ tỷ này rõ ràng là đang tỏ tình với huynh…
Kiếp Chủ trầm mặc. Tỏ tình ư? Chắc chắn không phải, nàng ta chỉ sợ là đang chúc phúc cho ta tìm được nữ nhân khác vừa mắt.
Tất nhiên một nữ nhân tinh tế như Trần Mạn Dao sẽ không đính chính để tránh làm gã mất mặt, dù sao đám nạn dân này nàng chỉ gặp duy nhất một lần trong đời, sẽ vĩnh viễn không có lần thứ hai tiếp xúc qua, để họ hiểu nhầm cũng chẳng sao cả.
- Mặc dù nó đã héo úa, cũng giống con người ngươi đã hết thuốc chữa, tuy sức sống lại rất mãnh liệt, chỉ chực chờ cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411224/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.