- Vì sao lại động chạm ta?
Trần Mạn Dao phá vỡ bầu không khí im lặng đầy quỷ dị này, cất giọng hỏi gã một câu. Nàng nói tiếp:
- Con người ta ân oán phân minh. Suốt chặng đường qua ngươi bảo vệ ta, ta có thể tin tưởng phối hợp thi triển Đồng Tâm quyết gì đó cùng ngươi, mặc kệ hậu quả. Hoặc cũng có thể bảo vệ ngược lại ngươi khi tu vi ngươi suy bại trở thành phàm nhân, nhưng chuyện ngươi động chạm vào cơ thể của ta là không thể chấp nhận, ta thà chết còn hơn để điều đó xảy ra...
Với câu nói đầy vẻ quật cường của nàng, Kiếp Chủ ngẩng ngơ hồi lâu, đột nhiên khoé môi xuất hiện nụ cười khó hiểu, giống như đang trào phúng bản thân.
Ánh trăng bàng bạc tô điểm cho nụ cười này, khiến sự trào phúng càng thêm nồng đậm, cuối cùng gã không trả lời Trần Mạn Dao mà rảo bước đi đến một gốc cây gần đó, dựa lưng vào rồi khoanh tay ngủ thiếp đi, để mặc máu trên ngực đang không ngừng nhiễu xuống ướt đẫm cả y phục.
Lần này gã thực sự ngủ say, mặc kệ tất cả, gã đã quá mệt rồi.
Gã cũng chưa từng trách hay oán hận nữ tử áo tím kia, đơn giản vì mọi thứ diễn ra như vậy đều là một phần do gã lựa chọn.
Dẫu sao trong kiếp này, gã không nảy sinh tình cảm nổi với nàng ta, hết thảy những hy sinh vừa rồi chỉ vì cố chấp linh hồn bên trong thân thể Trần Mạn Dao là thuộc về Mạn Châu thượng cổ. Mỗi lần gã định xuống tay giết chết nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411222/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.