Nghe hắn nói như vậy, hai tiểu hài tử cũng bớt lo lắng bèn đứng dậy.
- Hai ngươi và sư phụ đang to nhỏ gì thế?
Ba đứa trẻ Trương Khiết Khiết, Chu Bàn, Tiêu Đỉnh sau khi cãi nhau xong liền tiến đến bên cạnh, cất giọng hỏi.
- Suỵt!
Cao Bất Phục đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.
Cả bọn hiểu ý liền làm theo.
Chỉ thấy Độc Cô Minh đứng yên bất động, vẻ mặt trầm tư nhìn về nơi xa.
Theo ánh nhìn của hắn, năm tiểu hài tử cũng đồng thời chăm chú về hướng đó nhưng không tài nào hiểu được hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Là thiên nhai hải giác?
Hay tương lai huyền ảo?
Hay là bóng lưng mà hắn từng đề cập đến trong một thức Nhất Kiếm Cô Hành?
Chẳng ai biết.
Tương lai cũng mờ mịt xa xăm cũng như đường chân trời kia vậy, làm gì có ai tường tận mai sau số phận sẽ biến họ trở thành con người thế nào. Nhưng có một điều rất chắc chắn, tất cả sẽ khắc cốt ghi tâm đoạn hồi ức này, vĩnh viễn không thể nào quên.
Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, thoáng một cái đã trôi qua hai năm kể từ ngày Độc Cô Minh rời khỏi Di địa. Ước hẹn với Dược Thiên Sầu đã trễ hạn một năm. Với thiên phú y đạo của gã ta thì chắc hẳn đã luyện thành Trục Ma đan từ lâu rồi.
- Bái ta làm sư phụ rất khổ, ta sẽ không truyền lại công pháp gì cho các ngươi, các ngươi phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Di sản lớn nhất ta muốn các ngươi kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411096/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.