- Ta thật khâm phục ngươi, chỉ mất hai năm ngươi đã xây dựng nên cơ đồ thế này, tìm về được hai cao thủ Đạo Đài toạ trấn, ngoài ra còn trở thành đầu mối cung cấp đan dược chính cho đa số tông môn vùng biên giới Nam Hoang. Nếu là kẻ tầm thường thì khó lòng làm được...
Độc Cô Minh chợt nói.
Dược Thiên Sầu khẽ cười, ánh mắt như đang đùa cợt:
- Ta tất nhiên không tầm thường, ai mà chẳng biết ta vốn là một thiên tài về y đạo, tương lai thậm chí đủ sức thay thế Đan Tiên và Đan Thánh kia chứ?
Cả hai đang đi dạo trong một hoa viên sau hậu sơn. Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân đã xin phép rời đi xử lý công việc, trả lại sự riêng tư cho hai người họ.
Nghe Dược Thiên Sầu đáp thế, Độc Cô Minh chẳng hề biểu tình gì khác lạ, chỉ là cước bộ hơi chậm một chút, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau lưng gã, đoạn nói:
- Giữa mưu quyền và tài hoa học thuật chẳng hề liên quan gì đến nhau. Bản thân ngươi đang cố tình lảng tránh chú đề...
- Ngươi nói vậy muốn ám chỉ điều gì? Ta chỉ là rảnh rỗi buồn chán không có gì làm nên sinh sự mà thôi...
Dược Thiên Sầu mỉm cười.
Gã đi trước dẫn đường cho Độc Cô Minh. Hoa viên nơi đây rất rộng lớn, đường vào khúc khủy ngoằn nghèo lại ẩn tàng trận pháp mê hồn, kẻ không quen thuộc chắc chắn sẽ bị lạc, sa chân vào cấm chế đã được bố trí sẵn.
Hai bên lối đi trồng rất nhiều cây hoa đào. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411088/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.