Tuế nguyệt tang thương giống như dòng sông Tinh Hà chảy dài bất tận, từng làn sóng lớn cuồn cuộn không ngừng vỗ vào bờ, xóa nhòa đi những vết tích do chúng nhân lưu lại trên mặt đất.
Những vết tích đó là gì?
Có người nói đó là thần tích của thần linh kỷ thần thoại.
Có người đó là dấu chân khổng lồ của hoang thú thời hoang cổ.
Cũng có người cho rằng đó là bóng lưng đầy cô độc của Bá Luân đại thần khi quyết địch nghịch thiên cải mệnh, bỏ lại tất cả, bỏ nhân giới, bỏ chúng sinh thời thái cổ để đi đến một nơi nằm trong tưởng tượng, chưa từng có người chạm đến.
Nơi đó là đâu? Chẳng lẽ là khởi nguồn của thiện ác, nhân quả, luân hồi, hay là dòng chảy lịch sử nhuốm đầy tiếng thở dài của hào kiệt từ vạn cổ đến nay?
Độc Cô Minh chìm vào trong hôn mê, đôi mắt hắn nặng trĩu, thân thể vô lực cứng đơ như gỗ đá.
Hắn không biết mình đang ở đâu, nơi nào, khung cảnh xung quanh ra sao, chỉ mơ hồ cảm nhận được dưới lưng là Tuế Nguyệt kiếm đầy ấm áp đang không ngừng nhẹ nhàng lướt đi.
Cũng may nhờ có thanh kiếm này bảo vệ mà hư vô xung quanh không cách nào hủy hoại được cơ thể hắn, tuy vậy, tình trạng cạn kiệt thiên địa linh khí trong thời gian dài khiến cơ thể hắn từ từ khô héo, thậm chí cả Trường Sinh huyết ẩn chứa sức sống mãnh liệt là thế nay cũng có dấu hiệu tiêu tán.
“Hống!”
Âm thanh đầu tiên hắn nghe được sau một khoảng thời gian rất dài là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411050/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.