Theo câu nói của Độc Cô Minh, một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung mấy sợi tóc bạc của hắn, che phủ đôi mắt đầy vẻ kiên định.
Chiều tà dần ngả bóng như muốn khép lại một ngày dài, từng tia nắng cuối cùng bị chôn kín ở nơi chân trời phía Tây, khiến lòng người bồi hồi không thôi.
Một bàn tay mềm mại thon dài vén mấy sợi tóc bạc của Độc Cô Minh ra, đưa chút tà dương màu tím cuối cùng thẩm thấu vào đôi mắt hắn. Chỉ thấy Lưu Tích Quân mỉm cười đầy ý vị.
- Huynh đang tán tỉnh ta sao?
Trước đây xưng hô của nàng với Độc Cô Minh luôn là "ngươi và ta", nhưng hiện tại đã trở thành "huynh". Chỉ thay đổi một chữ lại khiến cho mối quan hệ của cả hai gần lại nhanh tới mức khó tin.
Độc Cô Minh lặng thinh, gật đầu trong vô thức.
- Chẳng lẽ không chê ta quá xấu xí?
Hiện tại Lưu Tích Quân vẫn chưa gỡ bỏ lớp da giả sần sùi nửa bên mặt phải. Tuy vậy ánh mắt đến nụ cười của nàng vẫn giữ nguyên thần thái diễm lệ như xưa, đủ hớp hồn người đối diện.
- Không, trong mắt ta nàng luôn là người con gái đẹp nhất Nam Hoang này...
Độc Cô Minh nói xong liền cảm thấy mình hơi vô lại. Lưu Tích Quân chẳng phải vẫn được mệnh danh là Nam Hoang đệ nhất mỹ nhân đó sao?
Nếu bình thường khi nghe được câu nói này, Lưu Tích Quân ắt sẽ không tin, thậm chí biểu tình khinh thường hờ hững. Nhưng lúc này bản thân nàng đang dùng dung mạo xấu xí để che mắt thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/411049/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.