Mặt trời treo trên cao, từng tia nắng ấm áp từ thiên không chiếu rọi xuống thảo nguyên bao la bát ngát, xua tan cái lạnh của ban đêm ra khỏi bộ lạc Tây Phong. Nhìn từng vạt nắng đang dần ôm ấp lấy bốn phía bên ngoài căn lều của mình, Mã Tư Thuần hoàn toàn chết lặng.
Nàng và Độc Cô Minh đã tỉnh dậy được nửa canh giờ, chuyện đêm qua không cần nói nhiều, đều là cả hai không nguyện ý, sa chân vào ván cờ chính trị giữa hai thế lực bộ lạc Tây Phong và Độc Cô gia, bên cạnh đó còn có Chân Đại Đạo góp sức.
Mặc dù xét cho cùng sự tác hợp của bọn họ đa phần là ý tốt nhưng cũng không thể tránh khỏi oán niệm trong lòng cả hai.
Mã Tư Thuần quay lưng lại với Độc Cô Minh, tấm lưng thon thả của nàng dần dần được bao phủ lại bằng một bộ thanh y. Sau khi mặc y phục vào rồi nàng liền bước ra vén tấm màn che lều lên, nhưng trước khi rời đi thoáng khựng lại, quay đầu hỏi hắn:
- Đêm qua trong lúc mơ hồ ta nghe ngươi tự xưng là Độc Cô Minh? Ngươi và Đả Cẩu lại là bằng hữu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Nàng không phải ngu ngốc, lúc vừa tỉnh táo liền liên kết những câu nói úp mở của Đả Cẩu lúc trước lại. Tên đầu trọc trước mặt khẳng định có tám phần là Độc Cô Minh mà nàng luôn ngưỡng mộ qua lời kể của những chí tôn thiên kiêu khắp nhân giới kia. Nhưng mà không hiểu sao khi phát hiện ra rồi thì nàng lại không thấy vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410971/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.