- Nói nhăng nói cuội, rõ ràng là ngươi giết bọn họ, còn dám đặt điều đổ lỗi. Tưởng người bộ lạc Tây Phong ta đui mù hết sao?
Một tộc nhân tu vi Tiên Thai lên tiếng. Thân phận của đám Độc Cô Minh rất đặc biệt, tuy nói là tù nhân nhưng tiền chuộc đã đàm phán xong với bên Độc Cô gia. Để đem về ba người này, Độc Cô gia sẽ phải trả một cái giá cực lớn, thậm chí còn thêm cả tiền để mua vị trí cho họ tham gia lễ tế thần diễn ra vào đêm nay. Những người có tư cách phân xử Độc Cô Minh, ngoài Mã thánh nữ và Đại Ngưu ra thì cũng chỉ có những tế tửu đức cao vọng trọng đang đứng ở trên tế đàn kia.
- Người bộ lạc các ngươi đã không đui mù, vì sao lại không thấy bọn chúng gây sự với ta trước. Ta thân là hoàng thất Độc Cô thánh hoàng triều, cho dù hiện tại bị bộ lạc các ngươi giam cầm nhưng không phải ai muốn khi dễ cũng được. Chẳng lẽ người ta đã tìm đến cửa gây chuyện vẫn còn bắt ta nhẫn nhịn chịu đựng?
Độc Cô Minh chậm rãi nói, vẻ mặt chẳng biểu tình sợ hãi hay đắc thắng.
Thật sự giết người là cách bất đắc dĩ lắm hắn mới phải làm ra. Không giết thì đám Chu Yếm sẽ tiếp tục làm tới, mà tính cách của hắn cũng không phải đưa đầu ra cam chịu để người khác mặc sức nhào nặn như vậy. Lúc trước hắn làm lơ, chỉ vì không muốn tự hạ thấp mình trở thành hạng người giống bọn Chu Yếm. Nhưng hành động của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410951/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.