Bên ngoài kết giới đã khốc liệt như vậy, thì khung cảnh bên trong kết giới cũng thảm thiết không kém.
Khô lâu què chân Tẫn Cốt sau khi tiến nhập vào đạo hoa của Đông Hoa Nhân Chủ thì liền vấp phải sự phản kháng kịch liệt của tàn niệm bên trong.
- Hậu bối của Dục Ma tông mà muốn nhận được truyền thừa của Đông Hoa ta sao? Thật nực cười, năm xưa Đông Hoa ta được mệnh danh là lục giới đệ nhất tài tử, phong hoa tuyết nguyệt, thuận lý thành chương, bảy bước làm thơ… Từ bao giờ lại xuất hiện một kẻ chìm trong sắc dục lại muốn nhận truyền thừa của ta?
Tàn niệm của Đông Hoa Nhân Chủ đích thực nói đúng. Năm xưa Đông Hoa Nhân Chủ có dáng vẻ hệt như một vị thám hoa học vấn uyên bác, tay cầm quạt trắng, tiêu dao khắp nhân giới, thưởng hoa ngẫm nhân sinh, lúc thành đạo chân đi bảy bước, hoa sen đỡ gót, vì vậy mới được xưng tụng hai chữ “Đông Hoa”.
Mà Tẫn Cốt lại là một bộ khô lâu do một thiên tài trẻ tuổi Dục Ma tông chết để lại. Đạo khác nhau, hiển nhiên vấp phải sự phản đối kịch liệt của ông ta.
- Không được! Đông Hoa ta thà truyền thừa đứt đoạn vĩnh viễn, cũng quyết không thể để thanh danh cả đời bị hủy hoại trong tay ngươi…
Tàn niệm Đông Hoa hừ lạnh, kế đến dùng đạo vận liên tục hủy diệt khô lâu Tẫn Cốt trăm vạn lần. Mặc dù là thân bất tử bất diệt nhưng Tẫn Cốt cũng dần chịu không nổi, thân thể không ngừng mờ nhạt đi sau mỗi lần ngưng tụ lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410921/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.