- Ta là Độc Cô Minh! Với ta nhân, tiên, hay ma cũng chỉ là một loại thái độ, một loại chấp nhất. Khi ngươi có tình, ngươi là nhân. Khi ngươi vô tình, ngươi là tiên. Khi ác niệm của ngươi khởi phát, ngươi chính là ma. Trên đời này không có gì hoàn mỹ, sinh ra ở đâu thì vận mệnh trói buộc ở đó. Chúng ta vì yếu ớt trước vận mệnh nên mới bất chấp tu hành, muốn đi đến cảnh giới cao để có thể phá tan gông xiềng của số mệnh. 
Thấy khuôn mặt nam tử áo trắng hiện lên vẻ hốt hoảng, Độc Cô Minh mỉm cười: 
- Ngươi luôn cho rằng vì thời thế ngươi mới phải làm vậy, thực ra ngươi vốn dĩ luôn có thể lựa chọn một con đường khác, không cần đi theo con đường mà thế nhân định sẵn cho ngươi! Đây không phải ta cuồng ngôn, mà là tín niệm trong đời này của ta. Tuyệt đối không đi trên con đường của kẻ khác, tuyệt đối không sống cuộc đời do người khác sắp đặt. Nhưng câu nói của ngươi cũng thức tỉnh ta, cho ta cách nhìn hoàn toàn khác về lục đạo… Cảm ơn ngươi… 
- Ha ha… 
Diệu Âm ngẩng đầu lên trời cười vang, không ngờ vẫn còn lẩm bẩm câu nói: 
- Ngươi rốt cuộc là tiên hay nhân, là nhân hay ma… Hoặc có lẽ ngươi chẳng là gì cả, chỉ đơn giản là Độc Cô Minh… Vận mệnh, vận mệnh! Mệnh do thiên, hay mệnh do nhân? Là thiên định nhân mệnh, hay nhân định thiên mệnh? Truyền thừa này, ngươi có thể đoạt. Tương lai nếu rơi vào thời gian cấm kỵ, hy vọng ngươi cho ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-cuong/410909/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.