Trần Nhật Duật vui mừng ôm bé con trong lòng định lấy ngón tay chọc chọc gương mặt bé con liền thấy tay mình đầy máu và bụi bẩn liền ngừng lại, không hiểu sao nhìn đứa bé này hắn liền cảm thấy vui thích trong lòng, mọi sự mệt mỏi, phiền não từ đêm qua đến giờ dường như tan biến.
- Trần thiêm sự, ngươi vất vả rồi.
Nghe giọng nói Trần Nhật Duật mới giật mình quay lại liền thấy Lê Phụng Hiểu đã đứng từ sau lưng hắn từ lúc nào, Lê Phụng Hiểu cũng định chọc bé con vài cái, nhưng nhìn bàn tay mình lại thôi. Trần Nhật Duật cũng để ý trên người Lê Phụng Hiểu vậy mà đầy bụi bẩn, rõ ràng là vừa rồi chủ tướng cũng phụ giúp hắn tìm kiếm đứa bé đấy.
- Cảm tạ chủ tướng, đêm qua ta cứu được hơn một trăm đứa bé đây.
Một đêm giữa đám loạn quân lại có thể cứu được đến hơn một trăm đứa trẻ, có cực khổ bao nhiêu cũng chỉ có Trần Nhật Duật biết mà thôi. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Ngươi giao bọn hắn cho Bắc Hải thủy sư đi, thuyền sẽ sớm rời bến. Tin tưởng Thánh Chân công chúa sẽ chăm sóc tốt cho bọn hắn.
Trần Nhật Duật tâm tình trở nên rất phức tạp. Hắn biết Lê Chân có mẫu tính nhưng sau đó trở về Đại Việt thì sao đây, sau khi đưa vào Ám bộ chắc chắn bọn hắn sẽ bị Trần Thủ Độ huấn luyện thành thám tử, thành sát thủ. Lê Phụng Hiểu nhìn sắc mặt Trần Nhật Duật liền hiểu, thở dài nói.
- Trần thiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251236/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.