Nghe Lê Phụng Hiểu hỏi như vậy Trần Nhật Duật trợn trừng mắt không nói gì. Lê Phụng Hiểu lắc đầu, Trần Nhật Duật chiến công đỉnh phong vẫn còn quá trẻ, tài năng tuy chín nhưng tâm lý lại chưa đạt đến đúng mức, dễ rũ lòng thương. Lê Phụng Hiểu nói.
- Chúng ta là hành quân đi tập kích, đi phá hủy cơ sở vật chất của địch. Những gì tương lai có thể gây hại đến cho Đại Việt đều phải bị thiêu hủy.
Trần Nhật Duật không cam lòng nói.
- Chúng ta có thể bắt bọn họ về Đại Việt, hiện Đại Việt đang thiếu dân cư, chúng ta có thể mang bọn họ về.
Phạm Ngũ Lão lần này lại lắc đầu tiếc rẽ.
- Trần thiêm sự, chúng ta là hành quân gấp, tù binh sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta. Huống chi chúng ta cũng không có năng lực chuyên chở bọn họ về.
Đại Việt vốn là không đủ khả năng vận chuyển binh lính viễn chinh nên mới phải thuê đến Hoa Hồng Đen thương hội vận chuyển, trong quá trình này những thuyền bè này không thể động đến vì khoảng cách Đại Việt và quần đảo Sắt quá xa, nếu dùng thuyền vận tù binh, tình hình chiến trường thay đổi toàn quân Đại Việt chỉ còn đường chết.
- Nhưng kế hoạch bệ hạ trước sau gì cũng sẽ chinh phục quần đảo Sắt, chúng ta đồ thành như vậy sẽ gây tiếng tăm không tốt cho bệ hạ.
Trần Nhật Duật lại đưa ra một lý do khác, Lê Phụng Hiểu lạnh lùng gằng giọng nói từng chữ.
- Không để người nào chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-che-dai-viet/3251235/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.