Tôi và Hàn Vũtrở về biệt thự rất nhiều người đã ở đó không phải những người tôi gặptrước kia tự nhiên lòng tôi dâng lên một cỗ bất an. Dường như cảm nhậnđược sự bất an trong lòng tôi Hàn Vũ nắm lấy tay tôi mà an ủi tôi mỉmcười đáp anh cho yên lòng
Sóng gió cỡ nào tôi còn chẳng sợ...chết là cùng chứ gì
Vũ nắm tay tôi đi vào mọi người thấy Hàn Vũ liền tập trung lại xếp hàng nghiêm chỉnh cúi đầu chào
-Cậu chủ đã về. Ông chủ đã đợi cậu rất lâu rồi
-Tôi đã biết
Vũ nhàn nhạt đáp khuôn mặt thoáng chốc trở lên rất đáng sợ.
-Hàn Vũ...
-Gọi anh là Vũ
Hàn vũ nói cái giọng lành lạnh đặc trưng
-Ok. Được rồi... chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
Tôi hỏi
-Ông nội tới. Mọi chuyện anh sẽ lo em nhất định không được để ý
-Được em không để ý
Tôi đáp rồi hít một hơi sâu để bước vào. Phòng khách rôm rả tiếng của rất nhiều người
- Vũ, con về rồi
Phu nhân vội đứng dậy nét mặt khá căng thẳng
-Đã về, mẹ từ khi nào nhà nàu thành trại tị nạn vậy? Nhiều người quá sẽ làm ô nhiễm bầu không khí ở đây
-Hàn Vũ cháu nói vậy có ý gì có phải coi lão già này là dân tị nạn không?
Hàn Quế bực bội nói. Đứa cháu này của ông sau khi cha nó chết liền thay đổi tính nết trở thành ngang ngược khó dạy không những thế còn luôn làmtrái ý ông khiến ông phải đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-yeu-thuong-em/2172592/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.