Chương trước
Chương sau
Năm giờ sáng, buổi sáng với bầu không khí lành lạnh như gột rửa đi sự uể oải của một ngày cũ.

Mạc Thanh đeo tạp dề hình đám mây, tay thuần thục đập một rồi lại hai quả trứng, chiên xong lại cho lên lát bánh mì gối trên đĩa, để thêm rau rồi rưới gia vị lên.

Vì trong không gian yên tĩnh, tiếng động nhỏ trong ở tắm vô tình lọt vào tai anh. Là tiếng nước trong bồn chảy, tiếng ma sát của bàn chải đánh răng.

Mạc Thanh giúp cô làm một ly sữa ấm, lại tranh thủ dọn dẹp rồi ngồi đợi Nhuệ Linh.

Nhuệ Linh không lâu sau cũng lững thững bước ra khỏi nhà tắm. Mái tóc bù xù sau một đêm ngủ được chải chuốt lại, lớp son hồng hồng đỏ đỏ làm tăng sức sống.

Cô giống như đang phụng phịu, hai cái má trắng hồng cứ phập phồng như búng ra sữa. Đôi mắt lại cứ nhắm mở không xong khiến Mạc Thanh phì cười.

"Ngồi xuống ăn chút đi rồi đi.”

Nhìn đồ ăn sáng anh làm, Nhuệ Linh cười mỉm, chậm rãi ngồi xuống đối diện ăn, từ tốn ăn từng miếng một.

Mạc Thanh đẩy ly sữa nóng đến tay cô, giọng điệu dỗ dành: "Uống sữa nóng vào buổi sáng rất tốt.”

Mạc Thanh tiếp tục ăn, Nhuệ Linh lại cứ nhìn chằm chằm vào ly sữa trong tay, ấm thật.

Hình như cô chưa uống sữa ấm bao giờ, vì bình thường đến sữa cô cũng không uống.

Nhưng vị của nó không ngon như cô tưởng, nhạt, cảm giác ấm, hơi có mùi ngậy, chỉ thế thôi.

Nhưng mà mỗi sáng Hứa Mộng Mộng đều sẽ được Đan Thanh pha một ly sữa nóng để sẵn ở bàn ăn. Mà kì lạ là chỉ có hai ly, một ly cho Hứa Dục Thành và một ly cho Hứa Mộng Mộng.

"Em còn cảm thấy mệt không? Nếu không ổn thì để tôi đổi ca.

Đầu nhỏ của cô lại lắc qua lại, cô không làm thì tiền đâu mà xài cơ chứ?

"Tôi khỏe rồi nên chiều sẽ đến quán, chiều anh có ca không?”

"Hôm nay tôi không đến quán, tối thì có”



"Ồ, vậy...cũng được, tôi sẽ đợi”

Mạc Thanh chăm chú nhìn động tác nhai của Nhuệ Linh, lại nhìn cách cô nâng miếng bánh mì một cách chậm rãi.

Còn có thể ăn chậm như thế sao?

Anh ăn chỉ chưa đầy năm phút, cô lại mất cả 15 phút hơn để ăn xong.

Mà sao càng nhìn cô ăn, Mạc Thanh như bị cuốn vào từng chuyển động nhai của cô. Hai cái má phúng phính làm tay anh ngứa ngáy muốn bẹo một cái.

Anh tự hỏi con gái khi ăn đều sẽ đáng yêu thế sao?

Sao các cô gái anh gặp qua đều không có dáng vẻ này? Kì lạ thật.

Nhuệ Linh mặc chiếc áo cardigan đen vào rồi cầm túi xách lên đợi anh.

Đường giờ này không còn hửng sáng quen thuộc như mọi khi, là do cả hai đã cùng ăn sáng ở nhà nên giờ trời đã sáng hẳn.

Không khí trời bắt đầu chuyển thu, cảm nhận rất rõ rệt khi không khí giấc sáng không ấm lên mà vẫn se se lạnh mang lại cảm giác dễ chịu.

Vẫn là quán cà phê đó, anh ghé vào mua một ly cho mình rồi một ly cho cô, cả hai tiếp tục bước đi song song đến trường.

Khi đang đi trong khuôn viên trường, Nhuệ Linh chợt khựng người trước hai thanh niên nhìn bặm trợn đang ngồi ở hàng ghế phía trước.

Là Trương Đại Minh, hắn ta cùng Văn Dương đang ngồi ở đó, vẻ mặt ảo não, ánh mắt cứ dáo dác khắp nơi.

Nhìn thấy cả hai, hai người họ tự nhìn nhau rồi lại đứng lên đi đến chỗ cô.

Nhuệ Linh không kìm nổi sự sợ hãi trong lòng mà lùi bước chân về sau, nép vào tay của anh, ánh mắt đề phòng vô cùng rõ ràng.

Mạc Thanh cũng chắn ở phía trước, khuôn mặt như đang cợt nhả, anh đang đợi xem bọn họ sẽ lại làm trò gì.

Nếu muốn trả thù lần nữa, Mạc Thanh không ngại cho hắn đi ăn cơm tù.

Văn Dương bị Trương Đại Minh huých tay, hắn ta cúi gập người, giọng thỏ thẻ: "Tôi xin lỗi cô, xin lỗi vì đã làm ra hành động không nên có đó!”



Trương Đại Minh cũng gập người tiếp: "Xin lỗi hai người, chúng tôi đã biết lỗi.”

Trương Đại Thành đã giáo huấn hắn ta, nhốt hắn ta vào tầng hầm và dùng roi gia đánh hắn cả một đêm liền. Hợp đồng của hai công ty đã bị cắt đứt, các hợp đồng lớn từ các công ty chủ chốt đều cạch mặt Trương thị.

Vào hôm trước công ty Trương thị còn bị tập đoàn Chu Thịnh khởi tố vì tội trốn

thuế, sau đó còn bị thêm tội làm giả các chứng từ kế toán được phát hiện trong lúc điều tra.

Công ty nhà họ Trương bên bờ vực sụp đổ, chỉ còn cách xin bên phía tập đoàn Chu Thịnh rút đơn kiện thì may ra công ty của họ mới có thể xoay sở nổi.

"Xin anh đó Mạc Thanh, tôi biết sai rồi, xin anh khuyên cha mình rút đơn kiện và tiếp tục hợp đồng có được không?”

Trương Đại Minh gần như muốn quỳ xuống van xin, sau đó lại nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn: "Xin cô, tôi sai rồi, làm ơn đi, hãy khuyên anh ấy giúp tôi có được không? Tôi hứa sẽ không tái phạm đâu!”

Anh ta cứ liên tục cúi gập người xin lỗi, giọng nói lại rất lớn khiến những sinh viên khác trong khuôn viên trường đều nhìn về phía cô và Mạc Thanh.

Nhưng Mạc Thanh chỉ nhàn nhã để tay vào túi, nhẹ nhàng thở ra một câu: "Cậu không cần xin lỗi, tương lai của cậu trả nợ cho tôi rồi.”

Mạc Thanh làm vẻ mặt cười cợt rồi kéo tay Nhuệ Linh rời đi.

[:]

"Em vào học đi.”

"Ừm...cảm ơn anh.”

Một câu cảm ơn không đầu không đuôi nhưng Mạc Thanh đủ hiểu cô đang nói về những gì mà Trương Đại Minh van xin khi nãy.

"Không phải cảm ơn, lỗi là một phần do tôi gây ra, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.”

Mạc Thanh xoa xoa cái đầu nhỏ đang cúi gằm của Nhuệ Linh, mỉm cười nhạt: "Em vào học đi, hẹn tối gặp.”

Nhuệ Linh dậm chân tại chỗ vài giây mới quay gót đi vào phòng học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.