Khi miếng thịt gần như hoàn hảo với lớp phô mai tan chảy, cô nhấc nó ra và đặt lên bề mặt rau tươi rồi đậy phần bánh còn lại lên trên, xong xuôi liền gói nó trong lớp giấy trắng bóng, đặt vào hộp rồi mang ra cho khách. Nhuệ Linh đưa xong liền quay lại tiếp tục pha nước uống.
Một loạt thao tác nhanh gọn như đã thành thục nhiều năm khiến anh có hơi bất ngờ, có chút đáng khen đấy chứ.
Chu Mạc Thanh đợi cô pha xong thì giúp cô bưng nước ra cho khách, hoàn thành đồ mà hai vị khách kia đã gọi thì lại có đơn đặt online, khách cũng bắt đầu kéo tới lũ lượt, cũng vì luôn tay luôn chân nên Nhuệ Linh và Chu Mạc Thanh chỉ nói với nhau vài câu như là:
"Bưng khay này đến bàn số 7.”
…
"Anh chiên khoai tây tôi chiên gà.”
…
“Ly nước này hình như của chị gái bàn 5.”
Chủ yếu là giao tiếp vì công việc, mãi đến đầu giờ chiều khách mới vơi bớt, Nhuệ Linh ngồi xuống ghế ngồi nghỉ cho nhân viên nghỉ tạm.
Có lẽ cơ thể này của cô đã quá yếu ớt, đi qua đi lại làm đồ ăn với bưng ra bàn thôi mà đã rụng rời như gãy ra.
Chu Mạc Thanh cởi bỏ chiếc tạp dề trên người, anh lấy balo đen của mình từ trong tủ ra, tuỳ tiện đeo nó lên vai rồi nhìn Nhuệ Linh nhỏ nhắn ngồi ở đối diện: "Hết ca làm của tôi rồi, phần còn lại cô tự lo liệu đi,” nói xong anh liền rời đi, chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3719405/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.