Buổi tối, mẹ Tần gọi điện thoại tới, nói cậu Út lại gây họa, bà muốn ở lại nhà bà ngoại mấy ngày.
Tần Vũ Tinh nghe đầu dây bên kia ồn ào, liền không hỏi chuyện gì. Nhà haitầng chỉ có một người rất sợ đó, hay là gọi cho Hạ Thiên?
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng. Ái chà, rốt cuộc cô nghĩ đi đâu rồi!
Hạ Thiên này tới đây không phải là chuyện tốt, vẫn là đừng trêu chọc anh thì hơn.
"Reng reng reng." Điện thoại lại vang lên. Tần Vũ Tinh cau mày nhận, không có người nói chuyện.
"Alô? Alô? "
"Mẹ à?" Tần Vũ Tinh cau mày nói: "Kỳ lạ!"
Cô cúp điện thoại, mở hết cửa phòng ra dòm ngó, bên tai lại truyền đến tiếng điện thoại reo.
Tần Vũ Tinh rợn tóc gáy, từ từ nhận điện thoại, càu mày nói: “Alô?”
“Nói chuyện!"
" Alô?"
"Nói chuyện đi…"
Phịch một tiếng, cô cúp điện thoại, nhìn chằm chằm bàn phím, tìm kiếm một hồi máy chủ nhận dạng điện thoại, muốn tra ra nguồn gốc của cuộc gọi. Côthật sự không ngờ đầu máy bên kia hiển thị điện thoại IP.
Sao lại thế này!
Tần Vũ Tinh ôm ngực, không hiểu sao có chút sợ hãi. Cô chạy lên lầu với vẻmặt cầu cứu, hướng về tin nhắn kênh thoại, nói: “Hạ Thiên, anh đang ởđâu?”
Vài phút sau, điện thoại vang lên.
Giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên bên tai: “Anh đây nè, chuyện gì?”
“Điện thoại nhà em có người phá rồi!” Tần Vũ Tinh che điện thoại, chui vào trong chăn nói: “Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169062/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.