Đột nhiên eo của côbị xiết chặt. Tần Vũ Tinh ‘a’ một tiếng, khóe môi tự động cong lên màngay cả cô cũng không phát giác ra được.
Hạ Thiên ôm cô vào lòng, cười nói: “Lúc nhìn không thấy anh, có nghĩ tới sẽ gọi điện thoại cho anh không?”
Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, ra vẻ tức giận trả lời: “Mẹ em còn ở dưới lầu mà anh vẫn còn muốn chạy loạn.”
“Phía dưới khó chịu, anh phải đi toilet.”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, gương mặt đỏ bừng.
“Sao anh gian như thế?” Tần Vũ Tinh tức giận hỏi: “Anh đối với người khác cũng vậy sao?”
Hạ Thiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Anh làm gì đùa với người khác kiểu này.” Anh ngừng lại rồi nói: “Trừ Thẩm Huy.”
… Tần Vũ Tinh không nói gì, liếc mắt anh một cái.
“Em đừng nhìn anh như vậy, thật muốn cắn em.” Hạ Thiên bình tĩnh nhìn cô,nghiêm túc nói: “Có phải qua hết đêm nay em lại trở mặt không?”
Tần Vũ Tinh càu mày nói: “Trong lòng anh, tâm tình em bất định như vậy sao?”
“Ừ, rất dễ thay đổi, thường hay dùng anh xong thì vứt bỏ.” Anh nghiến răng nói, hơi có ngụ ý.
Tần Vũ Tinh đỏ mặt đáp: “Loại chuyện này có thiệt thòi cho anh đâu!”
“Thiệt thòi hay không, không phải là em quyết đinh!” Hạ Thiên cầm tay cô nói:“Rốt cuộc khi nào thì em mới tính đưa anh lên chính thức?”
… Tần Vũ Tinh nhìn anh kỳ quái.
Hạ Thiên hơi nóng mặt: “Chính thức là công khai. Anh cũng muốn gặp người nhà của em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169052/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.