Hạ Thiên nhìn thẳng mặt cô, trên ngực phập phồng, há miệng thở dốc, đôi mắt giống như đống lửa thiêu đốt. Sức lực trên tay gia tăng giống như có thể nóp nát Tần Vũ Tinh trước mắt. Anh kiềm chế, đá mạnh vào góc tường một cách hung hăng, cặp mắt đỏ ngầu.
Tần Vũ Tinh nhìn anh, có chút đau lòng. Cô há miệng, nhẹ nhàng nói: ‘Thật xin lỗi, Hạ Thiên.”
“Thật xin lỗi!”
Hạ Thiên ngẩn người ra, trừng mắt nhìn cô hỏi lại: “Em nói cái gì?”
“Thật xin lỗi!” Tần Vũ Tinh quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt này. Cô có chút chột dạ, nhưng đau lòng thì lại càng nhiều hơn. Nhìn bộ dạng không biết làm gì khác hơn là tự làm hại bản thân của anh, cô vô cùng khổ sở, cảm thấy bản thân thật là khốn kiếp.
Đúng vậy, rất khốn kiếp.
Hạ Thiên không hề nói ra vì sao anh lại giận dữ như thế, nhưng hình như cô đoán được vì sao anh lại nổi giận.
“Anh nghe không được.” Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng, nhàn nhạt nói: “Em nói lớn một chút.”
Tần Vũ Tinh phồng miệng, hét: “Thật xin lỗi!”
Đùng một cái, Hạ Thiên cúi đầu, hôn thật sâu lên miệng của cô, rồi lại nới tay, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?” Tần Vũ Tinh phát hiện anh không còn giận dữ giống như vừa rồi nữa, lá gan liền lớn hơn một chút.
“Dụ dỗ anh đi, ngốc!” Hạ Thiên tức giận nói.
Tần Vũ Tinh dè dặt liếc anh một cái, nói: “Em không giỏi dụ dỗ người ta.” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169051/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.