Tần Vũ Tinh hốt hoảng đứng lên, tiện tay nhặt lên bộ đồ, kéo cái mền chạy về hướng phòng vệsinh. Cô tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng xong thì quấn tóc trong khăn, vừamới ra tới cửa thì đụng vào bức tường.
Hạ Thiên đang đứng trước cửa phòng tắm đợi cô, trên mặt không chút biểu cảm nào.
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên hỏi: “Anh tỉnh rồi?”
Hạ Thiên ừ một tiếng, nói: “Đói bụng.”
Tần Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Được, anh đi ăn sáng đi.”
“Em đi đâu?” Hạ Thiên nhíu mày, khóe môi cong lên, bất chợt đưa tay ra túmlấy khăn lông trên đầu cô kéo xuống, hỏi: “Mỗi sáng đều tắm rửa à?”
Tần Vũ Tinh thấy anh chỉ mặc chiếc áo len, bên trong để trần, không hiểusao có chút e lệ. Cô quay đầu ra vẻ lạnh lùng nói: “Ừ, tôi có chuyệnphải đi làm.”
Cô nói xong, thấy Hạ Thiên không lên tiếng, giải thích thêm: “Tôi phải ra ngoài!”
“Ừ.” Hạ Thiên cụp mắt xuống, hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Anh quản hơi nhiều đó, ông Hạ!” Tần Vũ Tinh không nhịn được nói. Cô nghĩ tới Từ Trường Sinh là cảm thấy nhức đầu.
Hạ Thiên cau mày, ánh mắt tối sầm lại: “Tần Vũ Tinh, em biết mình bây giờ giống cái gì không?”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh hỏi.
“Bộ dáng của em giống như ăn sạch người khác xong, chùi miệng sạch sẽ, sợ bị ràng buộc, hoàn hoàn không muốn chịu trách nhiệm!”
…… Tần Vũ Tinh bị anh chẹn họng. Loại chuyện như vậy làthiệt thòi cho đàn ông sao? Hạ Thiên anh bị chịu thiệt à?
“Không được đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169025/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.