Bên trong xe cáp rấtrộng mà chỉ có hai người, còn có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa bốnphía. Không lên tiếng nói chuyện, không khí có chút lúng túng. Hạ Thiênchợt mở miệng nói: “Đây là đường cáp treo lớn.”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh nói tiếp: “Cái gì đường cáp treo lớn?”
Hạ Thiên khẽ cong môi, trả lời: “Em đi chơi mà không nghiên cứu chút sao?Đoán chừng nếu theo đoàn hướng dẫn du lịch, bị kéo lên đường cáp treonhỏ thì chưa đụng được tuyết đã phải trở về nhà rồi.”
Tần Vũ Tinh chu môi: “Tôi không phải đến đây để du lịch.”
“À, chuyện của bệnh viện còn chưa giải quyết được sao?” Hạ Thiên quan tâm hỏi.
“Không biết. Dù sao đã xảy ra mạng người, ký giả lại thích phóng to sự việc,ngắt đầu bỏ đuôi nội dung báo cáo, lừa gạt dân mạng, đoán chừng tạm thời chưa kết thúc.”
“Thật ra nếu như nhất định phải lên bàn mổ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải tranh chấp với bệnh nhân. Chỉ là quả thật sốem tới sớm quá.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
"Hết cách thôi. Hiệntại, chủ nhiệm dẫn dắt tôi gọi cha tôi là thầy, cho nên nếu có cuộc giải phẫu quan trọng nào cũng muốn thôi đi quan sát học hỏi. Không phải aicũng có cơ hội quan sát giải phẫu đâu. Ngay cả đứng chuyền dụng cụ giảiphẫu cũng được coi là tham gia giải phẫu đó. Có bác sĩ ngoại khoa bốnmươi, năm mươi tuổi mà vẫn chỉ cắt ruột thừa thôi.”
“Cho nên người ta không liên quan đến mất mạng người.”
. . . . . . Tần Vũ Tinh mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169019/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.