Bác Triệu muốn chạy ra chỗ khác theo bản năng, ông sợ Trình Dịch thẹn quá hóa giận rồi trở nên bất chấp tất cả. Dù sao thì cũng bị phát hiện ra chuyện đáng xấu hổ đến thế mà.
Thảo nào ngài Trình lại mang con cáo tuyết này về, ngày trước cậu ấy cũng đối xử rất tốt với Berger kia mà. Vậy tức là cậu Trình có khiếm khuyết về mặt tâm lý sao?
Khi bác Triệu đang vừa nghĩ miên man vừa làm việc, con mèo Quýt đang được ôm trong lòng đột nhiên chạy ra ngoài.
"Meo meo."
Bác Triệu: "..."
Ông lại quên mất con mèo này không hiểu tiếng người, giờ nó chỉ biết mình nên đi ngủ rồi thôi, có thể chịu được mới lạ.
Trình Dịch ở bên kia nghe thấy tiếng động, trong lòng cũng cảm thấy bối rối không khác bác Triệu là bao.
Bây giờ anh nên làm gì đây?
Từ khi sinh ra đến nay anh chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này. Trình Dịch đỡ trán, nét mặt anh lộ rõ vẻ buồn bã lại thêm xấu hổ vô cùng. Nếu như có chuyện gì khó chịu hơn việc bị người ngoài vây quanh dòm ngó thì chỉ có là người mình thích không phải nhân loại.
Có lẽ bây giờ anh đã được bác Triệu gắn cho cái nhãn biến thái mất rồi.
Trình Dịch vất vả mở miệng nói: "Bác Triệu à, bác nghe cháu giải thích đã..."
Giờ thì anh đã hiểu được cảm giác của những phạm nhân bị tuyên án tử hình rồi, biết rõ là không thể cứu vãn nhưng vấn cố chấp nói nhiều thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177275/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.