Edit: TH
Cố Vân Thanh nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trước đây cô đều ăn như vậy đó!
Trình Dịch nhận ra chó ta mù mịt, vì thế vừa vỗ đầu cô, vừa nhíu mày vừa nói: "Lục Lộ đã thành thói quen ăn chung với tôi."
Cho nên dù có thế nào, anh cũng không xua đuổi cô.
Nhìn thằng con út không chịu nhượng bộ chút nào, thêm lực kéo tay của vợ, Trình Hoài Tông chỉ có thể mặt mày cứng ngắc, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Từ lúc Trình Dịch trở về, hơn một tiếng đồng hồ, ông ta rất không hài lòng.
Nếu không phải A Diên... Nghĩ đến chuyện xảy ra tai nạn xe cộ kia, Trình Hoài Tông tức khắc thấy lòng đau dữ dội, cũng không hơi đâu để ý tới Trình Dịch và chó của anh.
Cố Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi yên trên ghế, đợi sen gắp cho ăn.
Trình Dịch nhìn mấy món súp trên bàn, ngừng một chút, rồi gọi một tiếng với quản gia đang đứng thẳng người kế bên và khoanh tay: "Bác Triệu."
Quản gia ở nhà Trình Dịch chuyên xử lý những vấn đề sinh hoạt thường ngày. Tuy ông cũng có gia đình, có vợ, có con trai, có cháu trai, nhưng thời gian ông dành cho gia đình còn không nhiều bằng thời gian ông ở nhà họ Trình.
Bác Triệu nhìn Trình Dịch từ nhỏ đến lớn, so với những người khác mà nói, ông càng giống người lớn trong nhà thương yêu con cháu. Sau khi ông cụ Trình qua đời, dĩ nhiên ông vẫn phục vụ vì Trình Dịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177192/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.