Edit: TH
Phòng bệnh.
Hoắc Thanh nhìn cánh cửa yên tĩnh, lại nhớ đến con Berger vừa mới tới kia, trên gương mặt tái nhạt tràn vẻ ấm áp.
"Chị Hoắc, chị không sao chứ ạ?" Trợ lý khẽ hỏi.
Hoắc Thanh lắc đầu, "Không sao."
Vẻ mặt cô ấy hờ hững, y như người vừa mới chìm vào giấc ngủ say chưa đầy năm phút đã bừng tỉnh vì mình không phải chính mình.
Cái lúc Berger gác cằm lên giường, lẳng lặng nhìn cô, cảm giác không thể thở nỗi bỗng tan biến.
"Tôi có chút hâm mộ diễn viên tên Trình Dịch kia."
Một người chết đuối với một kẻ đau dạ dày, dùng mắt thường là biết ngay bệnh nào nghiêm trọng hơn bệnh nào.
Nhưng ai bảo người khiến con Berger đó lo lắng là kẻ bị đau dạ dày cơ chứ.
Thật ra Hoắc Thanh định cất tiếng giữ nó lại, cô cảm thấy nó rõ ràng nghe hiểu ý cô nói, nhưng nó vẫn rời đi, gần như lựa chọn không chút do dự.
"Sau khi quay xong phim này, tôi sẽ nhận nuôi một con Berger!" Hoắc Thanh bĩu môi, âm thầm hạ quyết tâm.
Trợ lý vuốt tóc, yếu ớt nói: "Khả năng chúng mình không có thời gian nuôi đâu ạ."
Với địa vị bây giờ của Hoắc Thanh trong giới, vô số job, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, đều nhận không hết, làm gì có chuyện nhàn hạ nuôi thú cưng.
Hoắc Thanh bỗng hơi nhụt chí, nhưng sự nhiệt tình như lửa bốc của cô ấy không hề giảm, "Vậy nuôi trong nhà, vừa hay ba mẹ chị cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177169/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.