Now you can see what’s hiddenKhi tỉnh dậy thì tôi thấy xung quanh là một màu trắng bao phủ, tôi đang ở đâu thiên đường phải không. Tôi dần nhận ra mình đang ở bệnh viện, bàn tay của tôi đã được băng lại, bên trên còn có một sợi dây truyền dịch. Tôi chẳng biết ai lại mang tôi đến đây, tại sao lại không thể để tôi chết đi cơ chứ, thế giới này quá tàn bạo rồi.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, tôi thấy Yun Tung đang bước vào. Tôi không hề muốn gặp con người này, gương mặt của anh chỉ làm hoen ố kí ức về YoonHo trong tôi mà thôi.
[Em tỉnh lại rồi sao?]
[Anh cứu tôi làm gì cơ chứ?]
[Anh yêu em…]
[Là gì mà dám nói yêu tôi, sao không để tôi chết…Anh tuyệt đối đừng lại gần, đừng động vào tôi.]
[Thôi được rồi, anh sẽ để em nằm một mình, nhưng em tuyệt đối không được làm điều gì dại dột đấy.]
Cuối cùng thì anh ta cũng đi khỏi, chỉ còn một mình tôi chìm trong căn phòng vắng lặng, kí ức trống rỗng, trái tim tan nát, giờ đây tôi cũng chẳng còn can đảm để chết nữa, mọi thứ đành buông xuôi vậy….
Đến khi tỉnh lại thì thấy cánh tay đau buốt, cảnh tượng quả thật rất đáng sợ, lúc này dịch truyền đã hết nên máu của tôi chảy ngược lên trên. Nước mắt của tôi lại chảy ra, thân thể cũng không thể cử động nỗi. Bị mất máu đến chết quả thật rất đau đớn,cảm thấy dần dần lạnh đi. Tôi cũng chẳng thể kêu cứu, thế này cũng là một điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbsk-fanfic-chap-me-bat-hoi/2078126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.