Now you can see what’s hiddenQuán đã tan khách, mọi người đều đã ra đi, tôi cũng cúi chào mọi người ra về. Những ngón tay lướt trên phím đàn piano đã buốt cóng từ rất lâu. Tôi nhận lấy tiền công tháng này, cũng đủ sống, tôi chợt nhớ đến ánh mắt nghiêm khắc của mẹ tôi khi bà bắt tôi đánh đàn, sai một chút sẽ bị phạt, tôi thường phải ngượng ngùng dấu đi cánh tay lằn roi bằng những chiếc áo tay dài, vậy mà giờ đây tôi kiếm sống được là nhờ bà trước đây, kể ra cũng buồn cười thật.
Tôi chạy vội khỏi quán bar, ngoài trời vẫn còn mưa, những giọt nước mưa thấm vào da thịt lạnh buốt. Chiếc ô cũng không ngăn được những cơn gió quất mạnh vào mặt, tôi đi vội vào trong một ngõ tắt để nhanh chóng về nhà, áo ướt dính sát vào người vừa lạnh vừa khó chịu. Tiếng còi xe cảnh sát hú vang cả con đường, không biết chuyện gì nữa, chắc là một vụ truy bắt hay giết người gì đó, tôi cũng không mấy quan tâm.
Con ngõ vừa vắng vừa tối đen, có thể nghe rõ từng tiếng bước chân hòa trong âm thanh từng giọt mưa rơi. Cũng gần đến rồi, tôi có thể nhìn thấy phía trước là ánh sáng lấp lánh của bảng hiệu trước khu nhà. Đột nhiên một cánh tay ôm lấy người tôi, một vật lạnh buốt kề sát vào thái dương.
[Im lặng, mày mà kêu một tiếng, tao sẽ bắn ngay!]
Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã rơi vào một tình trạng tồi tệ, cả người bắt đầu run lên vì sợ. Chiếc xe cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbsk-fanfic-chap-me-bat-hoi/2078112/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.