Mặt trời chói chang. Bánh xe ngựa lăn qua mặt đất sỏi đá phát ra tiếng vang “Rắc á…, rắc á...”
Đoàn Tam Thiếu bị Đông Phương Linh dựng dậy từ hơn nửa đêm, chạy cho tới bây giờ, ngủ chưa đủ giấc, tay kéo dây cương, đầu gà gật ngủ.
“BOANG… Lang, BOANG… Lang!”
Mấy cô gái nông thôn trên đường, ngó xe ngựa đi qua, sợi xích trên cổ người đánh xe kêu leng kheng, liền cười trộm...
“Ngươi mau nhìn hắn xem. Buồn cười thật. Bị xích cổ như cẩu sao?”
“Ai, ngươi hồ đồ nha, đây không phải là cẩu, là nhân cẩu, hì hì!”
Tiếng cười đùa làm Đoàn Tam Thiếu tỉnh giấc, trừng bọn nữ nhân, mắng: “Các ngươi, lũ bà tám (bản gốc đó. Không phải ta bịa) lắm điều. Nhìn cái gì. Ta đánh người đó!” Hắn làm bộ vung quyền, dọa chạy mấy thôn nữ, chợt cảm thấy cổ bị xiết chặt, “Ai nha...” Hắn aiíi kêu đau, không khỏi ôm lấy cổ.
“Ngươi còn không bớt nói nhảm? Đi nhanh lên một chút.” Đông Phương Linh giữ chặt dây xích, cầm trường côn gõ đầu đối phương, đối xử với hắn không khác gì một con ngựa, y thì thoải mái ngồi trong xe, tạ do rung dây xích khống chế người.
“Đi thế này là nhanh lắm rồi. Còn muốn mau nữa, chẳng lẽ ngươi muốn bay lên chắc?” Đoàn Tam Thiếu nói nhỏ, cũng không dám lớn tiếng. Bị tên kia xích cổ đã đủ khó coi, cái này, hắn càng không có khả năng đào tẩu!
Sau giờ ngọ, một mảnh mây đen bay tới. Đoàn Tam Thiếu ngẩng đầu nhìn.”Thời tiết chó má...” Chửi thẳng không xong, hắn quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbk-bo-1-thuc-xin-loi-hai-den-nguoi/2181848/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.